Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2137. Gối thêu hoa

Ninh Nhụy Nhụy trợn mắt trừng một cái, hướng về phía Hạ Thiên nói: "Ta thấy đầu óc ngươi có vấn đề, tuổi của ngươi chẳng lẽ có thể thay đổi mỗi ngày sao?"
"Đương nhiên có thể." Vẻ mặt của Hạ Thiên thành thật trả lời nói, "Tiểu muội chân dài, nếu như cô muốn biến trở về mười tám tuổi, ta bất cứ lúc nào đều có thể giúp cô. Có điều, cô bây giờ cũng rất tốt, trở lại mười tám tuổi, ngực khả năng càng nhỏ hơn."
"Ngươi nói xong chưa?" Đôi mắt của Ninh Nhụy Nhụy đẹp một hồi, biết lưu manh chết bầm đó lại đang chê ngực nàng nhỏ, tâm tình rất là khó chịu: "Ta biết ngươi bản lãnh lớn, ta hỏi chính là người vừa nãy vì sao tuổi tác lại có chênh lệch lớn như thế?"
"Tên ngớ ngẩn kia khẳng định là ăn thứ gì đó mới biến thành dạng như vậy." Hạ Thiên thuận miệng nói, "Nơi đây vốn chính là chỗ kỳ quái, có chút đồ vật kỳ quái cũng không có gì quá kỳ quái. Có điều, cho dù thân thể của hắn đã đến cực hạn, ăn cái gì nữa đều vô dụng."
Lời đó ngược lại khiến Ninh Nhụy Nhụy lấy lại tinh thần, nàng suýt chút quên các nàng chính là ở một nơi vô cùng quỷ dị, bất cứ chuyện gì phát sinh kỳ thật đều không đủ thấy kỳ lạ.
"Người kia vừa nãy hình như nhắc tới động phủ gì đó?" Ninh Nhụy Nhụy tự lẩm bẩm: "Chúng ta tới đó thử xem, nói không chừng có thể biết là chuyện gì xảy ra." Hạ Thiên đương nhiên không có ý kiến, vốn chính là bồi Ninh Nhụy Nhụy đi ra ngoài chơi, đương nhiên phải nghe theo ý kiến của nàng, còn nữa nói hắn xác thực cũng có chút xíu tò mò.
Nghịch Thiên Đệ Bát Châm của hắn có thể bất cứ lúc nào vẫn có thể kéo dài tuổi thọ của người khác, trừ cái đó ra, có vẻ như phương pháp châm cứu của Y Tiểu Âm cũng có công năng tương tự, chẳng qua hiệu quả vô cùng yếu, chỉ có thể qua loa kiểm soát khả năng sống của cơ thể con người, tăng nhanh hoặc trì hoãn già yếu.
Thế là hai người đi theo phía sau lưng ông lão lôi thôi kia, dọc theo sơn cốc có chút hơi chật hẹp đi thẳng về phía trước, sau khi rẽ một khúc cong liền thấy một cái cửa hình tròn to lớn dẫn vào một huyệt động, sâu trong hang động lóe ra ánh sáng chói mắt, khiến nơi đây trông giống như nơi cất giấu kho báu trong tiểu thuyết võ hiệp.
Cái thân thể của ông lão lôi thôi kia thực sự là quá kém, đi chưa được hai bước liền phải dừng lại thở mạnh, trong hai ba phút đã đi quãng đường không đến mười mét.
"Tiểu muội chân dài, tên ngớ ngẩn này đi quá chậm, chúng ta trực tiếp đi vào đi." Hạ Thiên không có gì kiên nhẫn, nhịn không được hướng về phía Ninh Nhụy Nhụy nói.
"Được, chúng ta đi thôi." Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, nếu đã biết chỗ cửa hang, vậy cũng không cần phải đi theo cái ông lão lôi thôi này.
Trong nháy mắt, Hạ Thiên lập tức ôm nàng vọt đến bên cạnh cửa hang, dường như thấy ánh mắt của cái ông lão lôi thôi kia muốn trừng ra ngoài, há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, đáng tiếc âm thanh quá nhỏ, ngoại trừ chính hắn ai cũng không nghe thấy.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy vừa đi vào hang động, đã có một vệt sáng sáng lên, tiếp theo đạo sáng ấy nhanh chóng trốn vào chỗ sâu của hang động.
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác đạo ánh sáng này khẳng định lại có gì đó đặc biệt, có điều trước mắt cũng không có người có thể hỏi thăm, đành phải tạm thời giữ lại nghi ngờ. Bên trong hang động này lại rất rộng rãi, hơn nữa ánh sáng đầy đủ, cách một đoạn đường thì lại có một vòng ánh sáng, kỳ quái là luôn có người đứng đằng sau mỗi vòng đạo quang, một vài nơi là một hai người, một vài nơi lại là bảy tám người, những người này đều giương mắt mà nhìn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy vừa đi vào trong động.
"Hai vị, mới tới?" Đứng phía sau vòng ánh sáng thứ nhất chính là một người nước ngoài với bộ râu hình chữ bát, nhưng nói tiếng Trung hoàn toàn lưu loát, còn mang theo một chút âm thanh Kinh thành.
"Làm sao ngươi biết?" Ninh Nhụy Nhụy kỳ quái đánh giá người đó một chút, ở bên trong cái bí cảnh này nàng còn là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoại quốc đấy.
"Chuyện ấy các ngươi cũng không cần quản." Người nước ngoài đó một mặt ngạo nghễ sờ sờ râu hình chữ bát của mình, "Ta gọi Mike, danh tự rất tục đúng hay không, nhưng thực lực của ta lại không tầm thường, hai vị tốt nhất nên xem xét một chút. Tiếp theo, hai người các ngươi đặt tay vào bên trong cái vòng sáng phía trước ta, giữ nguyên ít nhất ba giây đồng hồ, nếu không, ta sẽ đánh các ngươi, nghe rõ chưa?"
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy đây cũng là một người khó hiểu, có chút không thèm để ý, đưa tay vỗ vỗ lồng ngực vủa Hạ Thiên, ra hiệu để hắn xử lý.
"Thực lực của cái tên ngớ ngẩn nhà ngươi có thô tục hay không, có liên quan đến chúng ta sao?" Hạ Thiên uể oải nói: " Tại sao chúng ta phải coi trọng ngươi?"
"Tiểu tử, xem ra ngươi là muốn bị ăn đòn đúng không?" Người ngoại quốc thở dài một hơi, cởi áo xuống, lộ ra một thân cơ bắp tráng kiện, nhằm về phía Hạ Thiên giương nắm đấm lên: "Tốt nhất nên nghe lời, nếu không thì ta để liền ngươi biết mùi vị của song thiết quyền này."
Hạ Thiên gật đầu: "Ta thật sự rất ít khi bị đánh, bởi vì ngoại trừ các cô vợ của ta, không có người nào là đối thủ của ta. Hơn nữa nắm đấm của ngươi không phải song thiết quyền gì, mà là gối thêu hoa."
"Ngươi muốn chết đúng không?" Lông mày của người ngoại quốc nhíu một cái, nắm đấm liền hướng về trên mặt Hạ Thiên muốn chào hỏi.
Òanh!
Hạ Thiên nhấc chân đem người nước ngoài này đạp cho bay, đạp vào ở trên vách tường trong động, kéo đều kéo không xuống.
Những người khác thấy Hạ Thiên ra tay quyết đoán, hơn nữa thực lực khá mạnh mẽ, trong mắt đều không khỏi lộ ra sắc mặt kinh ngạc, trong lúc nhất thời đều đang suy nghĩ cách đối phó.
Đi chưa có mấy bước, lại gặp một cái vòng sáng, nơi này có ba người.
"Hai vị, quấy rầy rồi, không biết có thể rút chút thời gian ra thương lượng chuyện này hay không?" Trong đó một tên người nam có vẻ hơi văn nhã chủ động hướng về phía trước, hướng về phía Hạ Thiên cùng Ninh Nhụy Nhụy nói: "Đối với các ngươi và chúng ta đều là chuyện tốt cực lớn."
"Không có hứng thú." Hạ Thiên mở miệng liền từ chối, "Còn nữa, chó ngoan không cản đường, không muốn bị đòn thì tránh ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận