Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2320. Cha con tình thâm

"Trường Sinh hội?" Hạ Thiên cảm thấy khá quen tai,"Hình như đã nghe qua ở đâu đó."
A Cửu cũng nghĩ tới, nhắc nhở: “Mười hai năm trước, có một gã đại gia tên Đinh Hương, hắn muốn tìm ngươi giúp hắn thực hiện ước mơ trường sinh bất lão, kết quả bị ngươi từ chối. Sau đó, hắn liền triệu tập một số đại gia có cùng ước mơ trường sinh bất lão, còn có một số kẻ thù của ngươi, xây dựng Trường Sinh hội gì đó chuyên đi đánh lén trả thù ngươi."
"À, nhớ ra rồi." Hạ Thiên gật đầu,"Nhưng mười hai năm trước Trường Sinh hội đã bị ta tiêu diệt, tất cả thành viên trong đó đều đã chết, cũng không có cá lọt lưới."
"Vậy cũng có thể chỉ cùng tên mà thôi, không liên quan gì đến đám người mười hai năm trước." A Cửu thuận miệng nói.
Hạ Thiên lơ đễnh đáp: “Có liên quan cũng chẳng sao, cùng lắm thì tiêu diệt hết lần nữa là được."
"Cửu Nhi, Hạ Thiên, bây giờ ta phun những con trùng này ra rồi, cha ta chắc là không có chuyện gì nữa chứ?" Dư Diệu Diệu bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, không khỏi hỏi.
"Không sao đâu." Hạ Thiên lười biếng ngáp,"Mặc dù cha ngươi khẳng định cũng nuốt những con trùng tương tự, cộng sinh với những con đang làm tổ trong đầu ngươi. Nhưng ngươi đã nhổ ra rồi thì những thứ kia tự nhiên cũng sẽ chết."
"Vậy, chứng mất ngủ của ta, có tái phát không?" Dư Diệu Diệu lo lắng hỏi.
Lúc này A Cửu mới nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là nội tiết mất cân bằng thôi, ta sẽ ở lại châm cho ngươi mấy châm, sau đó ngươi cẩn thận điều trị một thời gian là không có vấn đề gì nữa đâu."
"Cửu Nhi, cám ơn ngươi." Dư Diệu Diệu nắm chặt tay A Cửu,"Thật ra ta mời ngươi tới đây, quả thật có mang một chút tâm tư khác, nhưng ta thật sự không có ác ý, cũng tuyệt đối sẽ không hại ngươi, xin ngươi tha thứ cho ta."
A Cửu cười hờ hững: “Bạn bè mà, dĩ nhiên phải trợ giúp lẫn nhau, thông cảm cho nhau." Tiếp theo, dưới sự thỉnh cầu của Dư Diệu Diệu, Hạ Thiên và A Cửu lại đến phòng của cha Dư Diệu Diệu.
"Cha, để bạn ta kiểm tra cho ngươi một lần nữa, được không?" Dư Diệu Diệu đánh thức cha mình, sau đó nhẹ nhàng đỡ ông ngồi dựa vào đầu giường.
Cha Dư Diệu Diệu thần tình phức tạp nhìn Dư Diệu Diệu, khàn giọng nói: “Ngươi, ngươi không sao rồi hả?"
"Cha, ngươi cũng biết rồi sao?" Dư Diệu Diệu nghe cha lo lắng hỏi, không khỏi xấu hổ: “Cha, thật sự xin lỗi, ta......"
"Không có gì phải xin lỗi." Giọng nói cha Diệu Diệu vẫn ác liệt như cũ, nhưng lời nói ra lại rất ấm lòng,"Ta là cha ngươi, ngươi là con gái của ta mà, vậy thì sao còn phải xin lỗi."
Dư Diệu Diệu thật sự không nhịn được, nhào vào trong lòng cha, khóc ồ lên như một đứa trẻ.
"Hai vị, đa tạ các ngươi đã cứu nữ nhi của ta." Cha Diệu Diệu cũng là người hiểu chuyện, nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Dư Thiên Hạc ta vốn là người gần đất xa trời, có thể thay nữ nhi chia sẻ chút khổ sở, thật ra thì trong lòng còn rất vui mừng. Nhưng bây giờ bệnh nó tốt rồi, ta càng vui mừng hơn. Cám ơn các ngươi."
Tiếp theo, A Cửu châm mấy châm cho Dư Thiên Hạc, giúp hắn thả lỏng tâm thần, không lâu sau hắn liền ngủ thật say. Dư Diệu Diệu đi xử lý thi thể của hai tên Tây Môn và u Dương kia, Hạ Thiên và A Cửu trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Thiên và A Cửu bị tiếng gõ cửa đánh thức, vừa mở cửa đã nhìn thấy Dư Diệu Diệu vẻ mặt cổ quái đứng ngoài. "Tối ngày hôm qua hai người nghỉ ngơi có thoải mái không?"
Dư Diệu Diệu cười cười, lại nói: “Phòng bếp vừa mới chuẩn bị xong bữa ăn sáng, cha ta bảo ta tới gọi các ngươi, hôm nay ông muốn chiêu đãi hai người thật tốt, để tỏ lòng biết ơn."
Hạ Thiên không có hứng thú với chuyện này lắm, A Cửu thì sợ bị Hạ Thiên dây dưa đến không thoát thân được, lập tức đồng ý. Chỉ chốc lát sau, ba người cùng nhau đi xuống lầu, đi tới phòng ăn khá rộng rãi, Dư Thiên Hạc tinh thần chấn hưng đang ngồi đọc báo.
"Hai vị khách quý, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Dư Thiên Hạc cất báo đi, lập tức đứng dậy đón chào, liên tục nói lời khách sáo: “Hai vị chữa hết bệnh cho hai cha con chúng ta, thật sự không biết cảm tạ như thế nào, chỉ có thể theo khuôn phép cũ, nấu một bữa thật ngon chiêu đãi hai vị."
"Dư tiên sinh quá khách khí rồi." A Cửu cũng giữ lễ phép, thản nhiên nói: “Ta cùng Diệu Diệu là bạn tốt, cô ấy mời ta đến đây vốn là để chữa bệnh. Nhưng bệnh là do Hạ Thiên trị, ta không liên quan lắm." Dư Thiên Hạc cười nói: “Hạ tiên sinh y thuật cao siêu, chuyện này không cần phải nói, Cửu cô nương lại cực kỳ khiêm nhường. Mời hai vị vào chỗ, bữa ăn sáng sắp mang lên, hi vọng hai vị có thể hài lòng."
Không lâu sau, trên bàn ăn thuôn dài rực rỡ muôn màu, các món ăn sáng Trung Quốc và Phương Tây cái gì cần có đều có, đúng là thịnh soạn trước đây chưa từng thấy.
"Thế này hơi nhiều một chút." A Cửu nhìn thức ăn đầy bàn, nhỏ giọng nói với Dư Diệu Diệu.
Dư Diệu Diệu khoát tay: “Cũng không tính nhiều, chẳng qua là không biết các ngươi thích gì, cho nên làm thêm mấy phần, các ngươi chọn món mình thích ăn là được."
Buổi sáng sức ăn A Cửu cũng không lớn, tùy tiện ăn chút gì đó liền ngừng. Hạ Thiên thì chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách sáo, có bữa sáng thì ăn, cũng sẽ không quản cái gì cơm Tàu cơm Tây, ăn hết sức mê say.
"Ơ, các ngươi vẫn còn thoải mái ngồi đây ăn điểm tâm à!" Lúc này, cửa lớn bị đẩy ra một cách thô bạo chưa từng thấy, một người đàn ông trung niên râu ria đầy mặt mang theo một nhóm người khí thế hừng hực xông vào.
Dư Thiên Hạc và Dư Diệu Diệu thấy người đó, không hẹn mà cùng nhíu mày. Người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón kia bỗng dưng từ sau thắt lưng móc ra một cây rìu, chém vào trên bàn ăn, quát lên: “Nói, ngày hôm qua ai đánh con ta bị thương, mau mau đứng ra, hôm nay ta phải lấy tánh mạng của hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận