Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2773: Phải gọi ta là chồng

“Vợ bé tương lai, đồ đần này là ai thế, ngươi quen biết sao?” Hạ Thiên thờ ơ liếc nhìn Trần Đông Phong, lười biếng hỏi Bạch Tiêm Tiêm.
“Hạ tộc trưởng, ngươi vẫn nên đừng kêu ta như vậy, gọi Bạch Tiêm Tiêm là được rồi.” Bạch Tiêm Tiêm đối với thái độ thân mật quá của Hạ Thiên có chút không quen, suy cho cùng thì thời gian quen biết của bọn họ không lâu, vẫn chưa đến mức gần gũi như thế.
Hạ Thiên gật đầu: “Được, vợ Tiêm Tiêm.”
“Gọi như này cũng không được.” Vẻ mặt Bạch Tiêm Tiêm lộ ra chút thần sắc lúng túng, “Gọi ta Tiêm Tiêm thôi.”
“Được, vợ Tiêm Tiêm.” Hạ Thiên cười hì hì nhìn Bạch Tiêm Tiêm.
Bạch Tiêm Tiêm trực tiếp từ bỏ, nàng xua tay nói: “Hạ tộc trưởng, ngươi… Bỏ đi, tùy ngươi vậy.”
“Vợ Tiêm Tiêm, ngươi cũng đừng gọi ta là tộc trưởng, gọi chồng đi.” Hạ Thiên trịnh trọng nói với Bạch Tiêm Tiêm.
Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu tỏ vẻ từ chối: “Xin lỗi, ta gọi không được.”
“Không vội, sau này ngươi sẽ gọi được.” Hạ Thiên vẫn tương đối tự tin với mị lực của mình, năm đó ngay cả Lãnh Băng Băng lạnh lùng như thế còn bị hắn làm cho tan chảy, huống chi là tiểu mỹ nhân như Bạch Tiêm Tiêm.
“Này, hai người các ngươi đúng là không để bổn thiếu gia vào trong mắt.” Trần Đông Phong thấy đôi cẩu nam nữ này vậy mà chim chuột trước mặt hắn, đố kỵ trong lòng đã bị thiêu đốt đến cho không thể chịu nổi, “Vứt bỏ mặt mũi của ta, đánh người của ta, bây giờ còn dám diễu võ dương oai với ta… Thật sự cảm thấy bổn thiếu gia không biết tức giận sao?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Đồ đần nhà ngươi có tức giận hay không, có liên quan đến ta sao?”
“Ha ha, tốt, rất tốt.” Trần Đông Phong thẹn quá hóa cười, chỉ vào Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm nói: “Lâu rồi không có ai dám nói như thế với ta, các ngươi đã chọc giận bổn thiếu gia rồi.”
Đôi mày thanh tú của Bạch Tiêm Tiêm hơi cau lại, nàng thản nhiên nói: “Lời này của ngươi có chút quái lạ, ta vẫn luôn yên tĩnh ngồi đây câu cá, hình như chưa từng trêu chọc đến ngươi.”
“Bây giờ muốn ngụy biện thì đã muộn rồi.” Hai mắt Trần Đông Phong híp lại, ánh mắt để lộ tử khí âm trầm, “Bổn thiếu gia đã tức giận, nhìn hai ngươi cảm thấy rất không vui.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ngươi còn ba giây.”
“Các ngươi thì ngay cả một giây cũng không có! Đôi cẩu nam nữ, chết đi cho bổn thiếu gia!”
Trần Đông Phong tức giận gào lên, bỗng dưng lái thuyền trực tiếp lao đến bên bờ, rồi đâm vào Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm.
Loại thuyền này thể tích không tính là lớn, nhưng cũng mấy trăm cân, lái nó với tốc độ lớn nhất, nếu đụng vào người khác có khi đụng chết người luôn.
Chỉ là đáng tiếc, vận may của hắn không tốt, gặp phải Hạ Thiên.
“Rầm!”
Hạ Thiên nhẹ nhàng giơ tay lên, sau đó chặn lại chiếc thuyền đang lái hết tốc độ, hắn tùy tiện đến mức như chìa tay nắm một cái lá.
“Chuyện, chuyện này sao có thể!” Trần Đông Phong còn cho rằng mắt bản thân có vấn đề, vẻ mặt khó tin nổi nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Con mẹ nó rốt cuộc mày là đứa nào, trời sinh đại lực sĩ sao?”
“Ta là người như nào thì ngươi không xứng để biết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, “Nhưng đã hết ba giây rồi, ngươi có thể đi chết.”
“Ngươi muốn làm gì!” Trần Đông Phong thấy Hạ Thiên chậm rãi duỗi tay về phía hắn, thân thể không khỏi run rẩy, vừa rùng mình vừa nói: “Ba ta Trận Đại Đồng là chủ tịch của tập đoàn Thiên Đồng, nếu như ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, thì đảm bảo cả nhà ngươi gánh không nổi hậu quả đâu.”
“Tập đoàn Thần Đồng là cái quái gì, chưa từng nghe qua.” Hạ Thiên vẻ mặt ngây ngốc, “Hơn nữa ta muốn diệt từ đồ đần nhà ngươi, ngươi báo tên ba ngươi làm gì chứ, muốn để ta xử lý cả hai luôn à?”
“Người anh em, tốt nhất ngươi nghĩ cho kỹ! Đừng nói ở Kinh thành mà chính là toàn bộ miền bắc này, ba ta muốn một người lìa đời thì không khác gì bóp chết con kiến.”
Trần Đông Phong cảm thấy Hạ Thiên cố ý nhằm vào hắn, chứ tại sao có người lại không biết tên ba hắn được, ba hắn chính là ông trùm bất động sản tiếng tăm lừng lẫy cả nước, gần như có thể nói là mánh khóe thấu trời.
Hạ Thiên cười hì hì hỏi Bạch Tiêm Tiêm: “Ngươi đã nghe đến người tên Trần Phá Đồng, Trần Lạn Thiết chưa?”
Trần Đông Phong vô cùng tức giận, hắn quát nói: “Ngươi mới là Phá Đồng, Lạn Thiết đấy, dám sỉ nhục ba ta à, có tin chỉ với một cú điện thoại sẽ khiến các ngươi không sống nổi một giây ở miền bắc này không!”
“Bây giờ ngươi đã không sống được nữa rồi.” Bàn tay Hạ Thiên hơi co lại, “Về ba ngươi thì nếu như hắn muốn chết, cũng có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”
Chỉ trong nháy mắt, Trần Đông Phong phát hiện mũi mình co lại, một chút không khí cũng không hô hấp được, cảm giác hít thở không thông khiến người ta cảm nhận được tử vong đang đến gần, không mang theo điều gì đùa giỡn.
“Hạ tộc trưởng, ngươi chờ một lát!” Lúc này Bạch Tiêm Tiêm lại lên tiếng ngăn cản Hạ Thiên, nàng chậm rãi nói: “Hắn chỉ là một người bình thường thôi, không gây ra thương tổn có tính thực chất gì với ta, không cần phải tổn thương đến tính mạng của hắn.”
Hạ Thiên không vui nhìn Bạch Tiêm Tiêm, hắn oán hận nói: “Vợ Tiêm Tiêm, ta nói rồi mà, đừng kêu ta là Hạ tộc trưởng, phải gọi là chồng, không được thì gọi Hạ Thiên.”
“Xưng hô gì đó chúng ta tính sau.” Nét mặt Bạch Tiêm Tiêm ửng hồng, nàng nói với Hạ Thiên: “Chúng ta đi trước thôi, bên hồ đối diện có không ít người sắp qua đây, cứ kéo dài sợ là sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho tộc nhân.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Xử lý mấy đồ đần mà thôi, có phiền phức gì được.”
“Mạng người lớn hơn trời, tùy tiệt giải quyết như vậy tóm lại là không tốt cho lắm.”
Mặc dù Bạch Tiêm Tiêm xuất thân từ đảo Sương Nguyệt, lại còn được âm Hậu dạy dỗ, nhưng tâm địa của nàng lại duy trì sự lương thiện, không muốn vì việc cỏn con này làm hại đến tính mạng người khác.
“Tuy đám đần này không xứng để sống tiếp, cơ mà nếu vợ Tiêm Tiêm đã mở miệng thì tạm thời tha cho ngươi một mạng.”
Hạ Thiên trước giờ luôn rất nghe lời vợ, thế là hắn giơ tay ném cả người lẫn thuyền của Trần Đông Phong sang bờ bên kia.
Đương nhiên trước khi ném người, Hạ Thiên cũng tiện tay cho vị Trần Đông Phong này và những tiểu đệ của hắn một châm, khiến bọn hắn trực tiếp biến thành thái giám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận