Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4247: Hắn là yêu nghiệt, nữ nhân của hắn cũng là yêu nghiệt

Lão giả áo bào xanh tất nhiên cũng nghe được hai người nói chuyện, không khỏi cười lạnh, quát lớn: “Tiếp theo chính là hai người các ngươi. Nếu các ngươi đã cùng một bọn với tên tiểu tử kia, các ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Tô Diệp ngược lại có chút trượng nghĩa nói: “Kiều tiên tử, ta yểm hộ, ngươi rút lui đi.”
“Không cần.” Kiều Tiểu Kiều cười nhạt, bên trong ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng: “Ông ta lập tức sẽ bị Hạ Thiên giải quyết.”
Tô Diệp hỏi: “Ngươi tự tin với Hạ Thiên như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Kiều Tiểu Kiều không hề có chút do dự: “Hắn là Hạ Thiên. Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Bất luận xuân hạ thu đông nay là nơi nào, hắn cũng đều là đệ nhất thiên hạ.”
“Hắn là yêu nghiệt, nữ nhân của hắn cũng là yêu nghiệt.”
Tô Diệp lắc đầu, biểu thị không cách nào hiểu được, đồng thời cũng suy nghĩ tại sao hắn ta lại không tìm được nữ nhân tốt như vậy.
“Hừ, nhiều lời vô ích. Lão phu tiễn các ngươi lên đường.”
Lão giả áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, nắm chặt nắm đấm to như ngọn núi nhỏ đánh tới Kiều Tiểu Kiều và Tô Diệp.
“Sao?”
Đáng tiếc, nắm đấm không nghe theo lệnh sai khiến.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lão giả áo bào xanh ngẩn người, con mắt năm màu tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tiếp theo, nắm đấm kia lại quay ngược hướng vào đầu của ông ta.
Bành.
Pháp tướng lôi tôn cao mấy trăm trượng rút lui vài bước, thiếu chút nữa ngửa mặt ngã sấp xuống.
Bành.
Một nắm đấm khác cũng đánh tới mặt của mình.
Bành, bành…
Không đợi lão giả áo bào xanh hiểu được chuyện gì xảy ra, hai nắm đấm của ông ta không bị khống chế, nện một trận vào đầu mình.
Phốc.
Một lát sau, lão giả áo bào xanh cũng có chút không chịu đựng nổi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã ầm xuống đất, đè bẹp hai ngọn núi của Ngũ Hành Tông.
“Hắc hắc, lão đầu nhi, ăn nắm đấm của mình như thế nào?”
Một bóng người nhẹ nhàng rơi vào chóp mũi lão giả áo bào xanh, cười nói: “Có phải dễ chịu lắm không?”
“Ngươi, ngươi không chết?”
Lão giả áo bào xanh mở to mắt, không thể tin được: “Không thể nào?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có cái gì mà không thể.”
“Khi mới ra quyền, lão phu đã dùng thần quang của Ngũ Sắc Thần Mâu định thân ngươi lại, ngươi không có khả năng trốn được.” Lão giả áo bào xanh quả thật có chút không thể tiếp nhận sự thật này: “Vừa rồi, lôi ý điện quang nào cũng đều đánh trúng ngươi. Không ai có thể dưới pháp tướng Ngũ Hành Lôi Tôn oanh kích mà có thể bình yên vô sự. Cho dù ngươi là Độ Kiếp Kỳ, cũng tuyệt đối không thể.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Đám ngốc các ngươi ở đáy giếng đã lâu, cứ cố chấp suy nghĩ đó trong đầu, xem nó là chân lý. Ngươi nói không thể nào là không thể nào sao? Mà ta thích nhất là phá vỡ định kiến này của các ngươi, đâm thủng cái mà các ngươi cho rằng không có khả năng.”
“Không đúng, trên người ngươi nhất định có thông thiên linh bảo hoặc giống như ta, có Chân Tiên ban thưởng thần thông bảo mệnh.”
Lão giả áo bào xanh hiển nhiên không cách nào tiếp nhận được hiện thực này, càng không tiếp nhận thuyết pháp của Hạ Thiên, lập tức nghĩ đến những giải thích mà ông ta cho rằng hợp lý.
“Ngớ ngẩn thì chính là ngớ ngẩn, nói cái gì cũng chỉ lãng phí nước bọt mà thôi.”
Hạ Thiên cũng không có hứng thú: “Đã như vậy, ta sẽ rủ lòng từ bi, cho sư đồ các ngươi đoàn tụ.”
“Hừ, lão phu không thua đâu.” Lão giả áo bào xanh giận tím mặt, cơ thể mấy trăm trượng bỗng nhiên biến thành một luồng thần quang ngũ sắc, bao vây Hạ Thiên ở bên trong: “Ngươi có thể tránh được pháp tướng Ngũ Hành Lôi Tôn, lão phu không tin, ngươi cũng có thể tránh được ngũ sắc định thân thần quang trận này.”
“Đây là cái thứ đồ chơi cẩu thí gì vậy?”
Hạ Thiên cũng không một chút bối rối, lấy ra Định Hải Thần Châm, vận Băng Hỏa kiếp lực, dùng Châm Ngoại Châm đâm ra bên ngoài. Một lát sau, lôi ý thần quang đầy trời đã được quét sạch sẽ.
Tiếp theo, hắn thản nhiên nhìn chung quanh, sau đó thân ảnh lóe lên, nhấc chân đạp lăn một bóng người, thuận thế giẫm dưới chân: “Muốn chạy trốn? Ta có cho phép ngươi chạy trốn không?”
“Ngươi, ngươi đừng có khinh người quá đáng.” Lão giả áo bào xanh vừa định mượn cơ hội bỏ chạy, kết quả bị Hạ Thiên giẫm xuống dưới chân.
Lúc trước, do cơ thể quá khổng lồ, cho dù bị Hạ Thiên giẫm lên mũi cũng không có gì lớn.
Hiện tại, cơ thể khổng lồ biến thành ngũ sắc thần quang, ông ta tất nhiên khôi phục lại nguyên bản, chân của Hạ Thiên vừa lúc giẫm lên mặt ông ta.
“Bây giờ đã biết cái gì gọi là khinh người quá đáng chưa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Còn tưởng rằng ngươi xương cứng, nghĩ không ra ngươi cũng sợ chết.” Lão giả áo bào xanh thẹn quá hóa giận, quát lớn: “Lão phu là Chưởng môn đương nhiệm của Ngũ Hành Tông. Nếu ngươi dám động vào một sợi lông của lão phu, lão tổ bổn phái lập tức xuất quan, chém ngươi, còn có người nhà của ngươi, bạn bè, thậm chí cửu tộc của ngươi thành muôn mảnh.”
“Ta ghét nhất người khác uy hiếp ta.” Gương mặt Hạ Thiên lộ ra vẻ khó chịu: “Ngũ Hành lão tổ đúng không? Gọi ông ta ra đây đi, vừa lúc ta dọn sạch luôn, còn có thể bớt việc một chút.”
Lão giả áo bào xanh thẹn quá hóa cười: “Ha ha ha, ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?”
Cạch.
Hạ Thiên cũng lười nhiều lời, dưới chân dùng lực, giẫm mạnh xương đầu của ông ta.
“A!”
Lão giả áo bào xanh há miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, còn đang định giãy dụa, đáng tiếc Hạ Thiên không có kiên nhẫn, cũng lười lãng phí thời gian.
“Dừng tay.”
Bỗng dưng, một tiếng gầm thét từ chân núi truyền đến, chấn động sơn hà phạm vi ngàn dặm phải run rẩy.
Không đợi đám người Hạ Thiên kịp phản ứng, chỉ thấy một cái bóng mờ từ dưới lòng đất bay lên, đứng trên cao không.
Lão giả áo bào xanh thấy vậy, lập tức hô to: “Lão tổ, cứu ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận