Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2709: Ngươi không phải đã thi châm lên người ta chứ

“Không thể nào?” Lão ni cô kinh ngạc vô cùng, không thể tin nổi: “Đây chính là bảo khí ngàn năm, thế gian không ai có thể rung chuyển nửa phần. Tại sao hắn lại làm được?”
Hạ Thiên bước đến gần lão ni cô, gương mặt chỉ toàn là sự khinh thường: “Ngươi muốn dùng cái thứ rách nát này vây khốn ta, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
“Chẳng lẽ ngươi cũng có bảo khí?” Lão ni cô vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật này: “Bằng không, ngươi làm sao có thể phá được Tứ Phương Tịnh Lưu Tráo của ta?”
“Rác rưởi thì chính là rác rưởi, có nổ thêm nữa thì cũng không thể biến nó thành bảo vật.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái lồng rách kia của ngươi đối với ta mà nói thì chẳng khác gì rác rưởi.”
“Ngươi mới là rác rưởi đấy. Đây chính là bảo khí Tông chủ đích thân ban cho ta. Ngươi dám hủy nó, nạp mạng đi.” Lão ni cô nổi giận, rút một thanh quỷ đầu đao từ trong hư không, thân hóa trường hồng bổ tới Hạ Thiên.
Hạ Thiên đã sớm có dự liệu, hai tay khoanh trước ngực, một chút cũng không hoảng loạn.
“Lão ni nô sử dụng thanh đao bá đạo như thế, thật sự rất đáng kinh ngạc.” Tô Mộng Lệ đứng bên cạnh xem kịch vui, nhưng trong đầu lại cho rằng khẩu vị vị Tông chủ kia thật nặng, có như thế ông ta mới để ý lão ni cô tính tình nóng nảy này.
Lão ni cô bị Tô Mộng Lệ chọc giận, quát lớn với nàng: “Đồ lăng loàn ngươi đừng có mà đắc ý. Đợi ta làm thịt tên tiểu tử kia xong, ta sẽ thu thập ngươi.”
“Vậy ngươi không có cơ hội rồi.” Tô Mộng Lệ lắc đầu tiếc nuối: ‘Ngay cả Tông chủ của ngươi còn tự nhận mình không phải là đối thủ của Hạ Thiên, chỉ dựa vào ngươi thì thôi đi. Ngươi nên sớm rút lui, đừng để mất mạng một cách oan uổng.”
“Chết đi cho ta.” Lão ni cô không tin vào điều này, hai tay phồng lên, vung quỷ đầu đao nặng như núi bổ vào đầu Hạ Thiên.
Bành!
Hạ Thiên không tránh không né, chuôi đao nặng nề chém vào đỉnh đầu của hắn, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, thanh quỷ đầu đao trong nháy mắt nổ thành từng mảnh vụn.
“Cái này, cái này…” Lão ni cô trợn tròn mắt, nhân sinh quan một lần nữa bị khiêu chiến nghiêm trọng, trong khoảnh khắc không cách nào tiếp nhận được hiện thực này: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hạ Thiên ngáp một cái: “Ngươi không biết ta là ai, lại dám đến làm phiền ta, không thể không nói, ngươi rất dũng cảm, nhưng cũng rất ngu ngốc.”
“Bà ta không phải dũng cảm, bà ta chỉ là không có đầu óc mà thôi.” Tô Mộng Lệ không thể nhịn được cười: “Nhưng bà ta vẫn có chút mị lực. Bằng không, Tông chủ Ảnh Tông sẽ không coi trọng bà ta.”
“Khẩu vị của ông ta đúng là nặng.” Hạ Thiên nhìn vào hai mắt lão ni cô, cảm khái nói: “Là mãnh sĩ chân chính.”
Lão ni cô vốn đang sợ hãi, lúc này bị Hạ Thiên và Tô Mộng Lệ mỗi người một câu làm cho bốc hỏa, mắng to: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm hỏng hai bảo khí của ta thì ngươi ngon. Ta có cách chém hai ngươi thành muôn mảnh.”
“Vậy ngươi lấy ra đi.” Tô Mộng Lệ cười nhạt, vẻ mặt trào phúng: “Ta cũng muốn biết Tông chủ rốt cuộc thích ngươi bao nhiêu, lại cho ngươi nhiều đồ tốt đến như thế. Khi ta giết ngươi, ta cũng cảm thấy có chút thành tựu.”
Lão ni cô hơi biến sắc, cảm giác không ổn, hừ lạnh một tiếng: “Bớt làm bộ đi. Bây giờ ta giết các ngươi đây.”
Tay áo bà ta hất lên, mấy chục bóng đen to bằng viên thuốc bay về phía Hạ Thiên và Tô Mộng Lệ.
Sau khi gặp gió, bóng đen vỡ nát biến thành hắc vụ, che phủ bốn phía như đêm tối.
Nhân cơ hội này, lão ni cô im lặng bay về phía sau, lặng yên rời khỏi.
“Ngươi muốn chạy? Không dễ như vậy đâu.” Một dải lụa màu đỏ đột nhiên bay ra từ hắc vụ, quấn chặt tay lão ni cô, trói bà ta thành một cái bánh chưng, tóm bà ta quay trở về.
“Tô Mộng Lệ, ngươi dám đối với ta như vậy sao?” Lão ni cô mắt thấy không còn cơ hội chạy trốn, không khỏi chửi ầm lên: “Nếu để Tông chủ biết, ngươi tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.”
Tô Mộng Lệ che miệng cười khẽ: “Thế ngươi không cho Tông chủ biết không được sao?”
“Ngươi. ’ Lão ni cô không phản bác được: “Trên người ta có mệnh phù do Tông chủ ban thưởng. Nếu các ngươi dám giết ta, các ngươi sẽ dính nhân quả trên lá bùa. Đến lúc đó, Tông chủ sẽ tìm đến các ngươi báo thù cho ta.”
“Mệnh phù?” Tô Mộng Lệ nghe xong, không khỏi cau mày: “Phiền phức rồi.”
Nàng quay sang hỏi Hạ Thiên: “Ngươi có biện pháp gì giải quyết không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Liên quan gì đến ta?”
“Tại sao lại không liên quan đến ngươi chứ?” Tô Mộng Lệ khó hiểu nhìn Hạ Thiên, chậm rãi nhắc nhở: “Vừa rồi bà ta ra tay với ngươi, hơn nữa còn đến hai lần, chẳng lẽ ngươi không tức giận?”
Hạ Thiên đáp: “Ta chưa từng tức giận với người chết.”
“Người chết?” Tô Mộng Lệ ngẩn người, nhìn thoáng qua lão ni cô, bỗng nhiên hiểu ra: “Ngươi hạ thủ quá nhanh, quá bí ẩn. Ta một chút cũng không phát hiện ra được.”
“Để ngươi nhận ra, ta còn gì là đệ nhất thần y trong thiên hạ nữa.” Hạ Thiên hờ hững đáp.
Tô Mộng Lệ nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân không được tự nhiên: “Ngươi không phải đã thi châm trên người ta chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận