Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3777: Ngươi cảm thấy mình rất lợi hại?

“Này, lão đầu, ngươi tưởng mình là rễ hành à.” Người thanh niên bên cạnh nhịn không được, bỗng dưng tiến lên lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Vọng Hải: “Nể mặt ngươi, ta gọi ngươi một tiếng sư thúc tổ chứ cũng chẳng nể mặt một lão đầu tử sắp chết như ngươi, đừng có mà mặt mũi cũng không muốn.”
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhụy Nhụy lạnh lại, quát lớn: “Chú ý giọng điệu của ngươi, đừng có muốn chết.”
“Hừ, ngươi tính là gì? Ở đây có phần cho nữ nhân nói chuyện sao?” Thành Lập Nghiệp khinh thường nhất chính là nữ nhân. Lúc này bị Ninh Nhụy Nhụy quát vào mặt, hắn ta giận tím mặt: “Cút sang một bên. Quả đấm của ta mặc kệ ngươi là nam hay nữ.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, không khỏi cười lạnh: “Ngươi cảm thấy nắm đấm của mình rất lợi hại sao?”
“Đương nhiên, một quyền là có thể tiễn ngươi về Tây Thiên.” Thành Lập Nghiệp khinh thường nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Không tin ngươi cứ thử một chút.”
Thành Thiên Vạn làm bộ quát một câu: “Lập Nhi, đừng làm loạn. Dù sao nàng ấy cũng là cháu gái Ninh sư thúc ta, luận bối phận, ngươi cũng phải gọi nàng ấy một tiếng sư tỷ.”
“Sư tỷ cẩu thí! Chỉ là một nữ nhân không biết mùi vị mà thôi.” Thành Lập Nghiệp khinh thường nói, có chút mất kiên nhẫn: “Cha, theo ý của con, nếu sư tổ đã phái chúng ta đến tìm bọn họ, chúng ta cứ trói bọn họ lại đưa đến Tuyết Thành không được sao?”
Ninh Vọng Hải nghe xong, không thể nhịn được cười: “Thanh niên bây giờ đúng là không biết trời cao đất rộng.”
“Lão già, ta nghe cha của ta nói qua tên tuổi của ngươi, là Tuyết Thủ Độc Hành gì đó đúng không?” Thành Lập Nghiệp một tay bóp quyền, một tay thành chưởng, dậm chân nhào về phái Ninh Vọng Hải: “Vậy thì để ta thử một chút Tuyết Thủ của ngươi xem có bao nhiêu lợi hại.”
Bành.
Chỉ thấy một bóng người bay rớt ra ngoài, va thật mạnh vào tường rào, sau đó rơi xuống vũng bùn trong viện.
Phì phì phì! Thành Lập Nghiệp nhảy dựng lên, phun bùn trong miệng ra: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Thành Thiên Vạn cũng ngẩn cả người. Đứa con trai này của ông ta cũng khổ luyện không ít, đồng thời cũng bỏ ra rất nhiều tiền mua đan dược để luyện cốt. Nếu luận về công phu, hắn ta đã thuộc hàng nhất lưu, thế mà lại không phải là đối thủ của đối phương.
Càng kinh khủng hơn chính là, ông ta không nhìn thấy Ninh Vọng Hải ra tay.
Chẳng lẽ, mấy năm gần đây công lực của vị Ninh sư thúc chẳng những không lui bước mà còn vượt qua cả năm đó?
Ninh Vọng Hải vẫn mỉm cười, cũng không nói gì.
“Mẹ kiếp, ta không tin.” Dù sao Thành Lập Nghiệp cũng trẻ tuổi nóng tính, thực sự không chịu được sự sỉ nhục như vậy, bóp quyền một lần nữa phóng đến Ninh Vọng Hải.
Bành.
Còn chưa đến gần Ninh Vọng Hải, cả người lại bay lên lần nữa.
Thành Thiên Vạn bỗng nhiên mở to mắt. Lần này ông ta đã nhìn được người ra tay.
Không phải Ninh Vọng Hải mà là Ninh Nhụy Nhụy.
“Ha ha, Ninh sư thúc, ngài giấu giỏi lắm.” Thành Lập Nghiệp cười ha hả, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy: “Bất tri bất giác ngài đã bồi dưỡng Ninh tiểu thư thành cao thủ, còn mạnh hơn so với đứa con trai bất thành khí của ta nhiều lắm. Đúng là xấu hổ quá!”
“Không thể nào.” Thành Lập Nghiệp một lần nữa bò dậy, nghe cha của hắn ta nói, hắn ta không thể nào tiếp nhận được: “Làm sao ta có thể bị một nữ nhân đánh bại được chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Ngươi chẳng những sẽ thua bởi nữ nhân mà còn thua những hai lần. Nếu ngươi còn dám bất kính với gia gia của ta, ta tin rằng ngươi sẽ chết trong tay của ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Thành Lập Nghiệp giận tím mặt, bóp quyền muốn phóng đến Ninh Nhụy Nhụy.
“Được rồi.” Thành Thiên Vạn quát lạnh một tiếng, gọi con trai của ông ta lại: ‘Lập Nhi, đừng có làm loạn nữa. Ninh tiểu thư đã lưu thủ, ngươi đừng để người ta nói chúng ta không biết tốt xấu.”
Ninh Nhụy Nhụy sinh lòng khinh thường người này. Cái gì mà đệ tử phái Tuyết Sơn, đúng là chẳng có gì hơn.
Thành Lập Nghiệp tức giận vô cùng nhưng cũng chỉ có thể nhịn.
“Ninh sư thúc, lần này ta thành tâm thành ý mời ngài rời núi.” Thành Thiên Vạn thở dài, có chút cảm khái: “Năm đó, nguyên nhân cái chết của Phó chưởng môn không rõ, đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ. Sau đó, Chưởng môn sư tổ cũng mất tích một cách khó hiểu. Ngài có biết người chấp chưởng phái Tuyết Sơn bây giờ là ai không?”
Ninh Vọng Hải thản nhiên nói: “Ta không biết, cũng không muốn biết.”
“Là nữ nhân kia.” Thành Thiên Vạn chậm rãi nói.
Con ngươi Ninh Vọng Hải bỗng nhiên co rụt lại, tinh quang lóe lên trong mắt rồi biến mất, rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Điều này cũng chẳng liên quan gì đến ta. Các ngươi trở về đi.”
“Đã như vậy, chúng ta xin cáo từ.” Thành Thiên Vạn thấy ông ta đã nói như thế, Ninh Vọng Hải cũng không động đậy, cũng không tiếp tục ở lại, lập tức đứng dậy cáo từ.
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác có chút không ổn nhưng nghĩ lại, lại không thấy có manh mối gì, bởi vì đây chỉ là sự cảnh giác theo bản năng mà thôi.
Lúc này, nàng hơi nhớ Hạ Thiên. Mặc dù tên lưu manh kia háo sắc, nhưng có hắn bên cạnh, nàng yên tâm hơn rất nhiều. Mặc kệ người khác có âm mưu quỷ kế như thế nào, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, sau đó khiến cho đối phương phải trả giá.
Bây giờ, nàng rõ ràng cảm nhận được hai người kia hẳn có mưu đồ không tốt nhưng lại không có đầu mối, không dám tùy tiện làm việc.
“Nhụy Nhụy, tiễn bọn họ đi.” Ninh Vọng Hải lạnh lùng nói.
Ninh Nhụy Nhụy thu lại suy nghĩ loạn xạ, nói với hai người: “Mời đi.”
Hai người cũng không nói gì thêm, thật sự bước ra cửa.
Trong lúc Ninh Nhụy Nhụy đang định mở cửa, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ, tiếp theo một giọng nói vang lên: “Xin hỏi Ninh Vạn Hưu Ninh lão tiên sinh ở đây phải không? Ta phụng lệnh của Bạch gia Tuyết Thành đến bái phỏng.”
Nghe xong, Ninh Nhụy Nhụy sợ hãi cả kinh. Nếu người bên ngoài là người của Bạch gia, vậy hai người trước mắt từ đâu mà đến?
Nàng chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, bỗng dưng một làn khói bay lên khiến cho mắt của nàng mê man.
Bạn cần đăng nhập để bình luận