Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2484: Ngươi không xứng để cút

"Chủ đề chính, ờ đúng, cái này tất nhiên phải nói rồi, cơ mà Tô tổng ngươi sốt ruột quá." Nữ nhân đeo bông tai mất mặt, đành phải vào chủ đề chính: "Trên tay bọn ta có một phương thuốc, có thể chữa được bách bệnh, cần mượn đường dây của tập đoàn Thần Y các ngươi, hoặc nói là muốn mua lại đường đây của tập đoàn Thần Y các ngươi. Đây chính là chuyện làm ăn siêu lợi nhuận, chỉ cần ngươi gật đầu, ngàn tỉ tiền tài đều kiếm dễ như trở bàn tay."
Tô Bối Bối không ngờ rằng nữ nhân này náo loạn cả buổi lại có ý đồ này, tức giận nói: "Ngươi bị thiểu năng à?"
"Tô tổng, ngươi có ý gì?" Nữ nhân đeo bông tai cũng không nghĩ rằng Tô Bối Bối lại nói như vậy, không khỏi tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.
"Linh được chữa khỏi bách bệnh?" Tô Bối Bối khịt mũi coi thường lời này, "Ngươi nghĩ ta ngu hay gì, cái trò lừa gạt này, ngươi thật sự dám nói ở trước mặt ta, đúng là ngu kinh khủng."
Nữ nhân đeo bông tai cười khẽ hai tiếng: "Tô tổng, ngươi chính là bằng hữu của Hạ Thiên, hẳn phải biết chuyện chữa khỏi bách bệnh cũng không phải là không tồn tại, chẳng phải Hạ Thiên cũng làm được đấy sao, mà người sau lưng ta, y thuật còn cao hơn Hạ Thiên gấp trăm lần."
"Được rồi, ngươi có thể cút." Tô Bối Bối triệt để hết hứng, mặc dù nàng khó chịu Hạ Thiên, nhưng nàng cũng biết y thuật của Hạ Thiên quả thật được xem là đệ nhất thiên hạ, chí ít cho đến bây giờ, tất cả những người tự xưng là mạnh hơn Hạ Thiên, 100% đều là tên lừa đảo. Bởi vì nàng biết rất rõ, Hạ Thiên không phải là phàm nhân, mà là tu tiên giả.
"Tô tổng, ngươi không tin lời ta ư?" Nữ nhân đeo bông tai có chút ngoài ý muốn, hỏi.
Tô Bối Bối bĩu môi: "Nếu như người sau lưng ngươi thật sự lợi hại hơn Hạ Thiên gấp trăm lần, vậy thì không cần tìm tập đoàn Thần Y bọn ta để hợp tác, các ngươi hẳn là có thể thành lập xí nghiệp lớn mạnh hơn cả tập đoàn Thần Y, hà tất gì phải nhìn chằm chằm vào chút địa bàn làm ăn nhỏ bé của bọn ta."
"Chủ nhân ta không thích phiền phức, hắn cảm thấy tập đoàn Thần Y rất ổn." Nữ nhân đeo bông tai mỉm cười nhìn Tô Bối Bối: "Tô tổng, tốt nhất là ngươi cân nhắc thêm xíu đi, dù sao bây giờ chủ nhân ta vẫn chỉ là muốn kiếm nhiều tiền cùng ngươi, nếu mà ngươi từ chối, nói không chừng hắn sẽ nổi giận, liền trực tiếp mua lại tập đoàn Thần Y."
"Vậy cơ à, vậy thì mời chủ nhân của ngươi mau ra tay." Trên khuôn mặt đẹp của Tô Bối Bối đầy vẻ khinh thường, "Dù sao cái ghế tổng giám đốc này ta cũng ngán ngẩm rồi, nếu các ngươi mua lại tập đoàn Thần Y, vừa hay ta có thể bắt đầu kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới của ta."
"Tô Bối Bối, xem ra ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Nữ nhân đeo bông tai thấy không dùng lời nói được, lập tức lộ ra sát khí nồng đậm, lòng bàn tay hiện lên một tia hàn quang: "Hạ Thiên không có ở đây, nếu ta động thủ, nội trong ba giây ngươi chắc chắn sẽ chết."
"Không đồng ý là muốn giết người rồi cơ à?" Tô Bối Bối liếc mắt phi đao trong lòng bàn tay đối phương, cười lạnh nói: "Thật nghĩ rằng ta không phải là vợ của Hạ Thiên, thì chính là bình hoa di động à, vậy ta chỉ có thể nói với ngươi là ngươi chọc nhầm người rồi."
Nữ nhân đeo bông tai cũng không nói gì thêm, bỗng dưng bước một bước dài đến trước mặt Tô Bối Bối.
Đáng tiếc, chân của Tô Bối Bối còn dài hơn nàng, hơn nữa càng thêm sắc bén, chỉ nhấc lên liền nổi lên kình phong, thổi mạnh đến mức mặt của nàng đau đớn.
Nữ nhân đeo bông tai đành phải tạm lui hai bước, xoay người phóng một phi đao.
"Xèo!"
Hàn quang lóe lên, trực tiếp chui vào trong cổ họng Tô Bối Bối.
"Hừ, nực cười, không biết tự lượng sức mình." Nữ nhân đeo bông tai cầm phi đao rơi xuống trước mặt Tô Bối Bối, không khỏi cười gằn, đang muốn tiến lên kiểm tra tử trạng của Tô Bối Bối, bỗng dưng một lưỡi đao lạnh lẽo kề lên cái cổ mềm của nàng.
"Đừng nhúc nhích." Tô Bối Bối chẳng biết từ lúc nào đã ra sau lưng nữ nhân đeo bông tai, trong tay còn cầm phi đao mà đối phương vừa phóng ra.
Thân thể của nữ nhân đeo bông tai cứng đờ, thần tình trên mặt cũng hơi mất tự nhiên, tựa hồ không nghĩ rằng Tô Bối Bối vậy mà biết võ công, hơn nữa còn cao cường như thế.
"Mặc dù con người của ta không có bệnh thích sạch sẽ, nhưng mà sạch sẽ thật." Tô Bối Bối dùng lưỡi đao nhẹ nhàng gọt lông tơ trên cổ nữ nhân đeo bông tai, "Với cả ta không thích phòng làm việc của mình bị dính máu, ta chỉ có một câu, mang nó về cho chủ nhân của ngươi, hay Boss của ngươi cũng được."
Nữ nhân đeo bông tai không dám gật đầu, con mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi đao, chỉ lo sợ Tô Bối Bối sơ ý một chút liền khứa cổ nàng.
"Nếu như muốn đối phó Hạ Thiên, thì tự mà đi tìm tên lưu manh đó." Tô Bối Bối tức giận nói: "Nếu như muốn đối phó tập đoàn Thần Y, thế thì liền phóng ngựa lại đây. Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ." Nữ nhân đeo bông tai không dám phản kháng, đành phải tuân theo.
Tô Bối Bối cũng lười nói thêm cái gì, trực tiếp ném phi đao, nằm lại ghế sô pha: "Ngươi có thể cút."
Nữ nhân đeo bông tai nhặt lên phi đao trên mặt đất, hận hận trừng Tô Bối Bối một cái, nói: "Chuyện ngày hôm nay sẽ không chấm dứt như vậy đâu, không sớm thì muộn ta sẽ tìm ngươi để tính sổ."
Dứt lời, xoay người muốn rời đi.
"Chờ đã." Tô Bối Bối bỗng nhiên gọi nàng lại.
Nữ nhân đeo bông tai hiện ra nụ cười gằn: "Sao thế, đổi ý rồi hả?"
"Vốn là muốn bảo ngươi cút, nhưng hiện tại xem ra ngươi không xứng để cút." Tô Bối Bối thò tay nắm lấy bả vai của nữ nhân đeo bông tai, sau đó nhấc cả người nàng lên, rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Nữ nhân đeo bông tai hét thảm một tiếng, sau đó liền biến mất không thấy đâu.
Tô Bối Bối vỗ tay một cái: "Quả nhiên vẫn là phương thức xử lý của tên lưu manh đó mới có thể làm người ta hả giận nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận