Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3317: Có bao nhiêu người thì gọi đến bấy nhiêu

“Ta đang đi trên con đường phát tài sau một đêm.” Caroline hiển nhiên đã đánh mất lý trí.
Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ, thuận miệng hỏi: “Có phải ngươi muốn gọi người không? Vậy ngươi nhanh lên một chút, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu. Vừa lúc ta cũng lười lãng phí thời gian đi tìm.”
“Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể đắc ý đến khi nào.” Caroline cũng không nhịn được nữa, ấn máy phát tín hiệu trong tay.
Đợi một hồi, hình như không có bất kỳ một phản ứng nào.
“Chẳng lẽ là giả?” Caroline như muốn sụp đổ: “Không thể nào, cao tầng rõ ràng đã nói chỉ cần phát ra tín hiệu, chiến sĩ siêu cấp sẽ chạy đến trong vòng một phút.”
“Ngươi vẫn còn chưa rõ sao?” Chu Hồng Đậu thở dài: “Bọn họ xem ngươi như vũ khí để sử dụng, bọn họ lừa ngươi đấy.”
“Không thể nào.” Caroline không thể nào tiếp nhận được sự thật này, điên cuồng ấn cái máy, cuối cùng khiến cho nó phát nổ.
“Vô dụng thôi. Ngươi cam chịu số phận đi.” Chu Hồng Đậu khuyên nhủ.
Lúc này, Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, lười biếng nói: “Vẫn còn tác dụng đấy, có không ít con ruồi đang bay đến.”
Nghe xong, Caroline không khỏi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy mấy chục cái bóng từ trên trời rơi xuống gần đó, còn có mấy người rơi xuống nóc nhà.
Những người này đều mặc chế phục màu lam nhạt, trên đầu còn đeo cái mặt nạ màu trắng.
“Các ngươi chính là chiến sĩ siêu cấp do cao tầng phái đến đúng không?” Caroline hưng phấn chạy đến, lớn tiếng nói: “Là ta đã ấn máy phát xạ, chúng ta là người một nhà. Hai người bọn họ là địch nhân. Các ngươi giết bọn họ, chúng ta có thể lấy được tài liệu.”
Một lần nữa Chu Hồng Đậu cảm thấy tuyệt vọng, đồng thời cũng hối hận vì sự thất bại trong giáo dục của gia đình mình.
Vèo.
Có lẽ là vì tiến đến quá gần, có lẽ cái gọi là cao tầng thật sự chướng mắt Caroline. Tóm lại, khi nàng ta đến gần một chiến sĩ mặc chế phục màu lam, ánh mắt của đối phương bỗng nhiên sáng lên ánh sáng màu đỏ, trực tiếp giết chết nàng ta.
Caroline khiếp sợ ngã xuống đất, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Chu Lâm.” Chu Hồng Đậu rốt cuộc cũng không nhẫn tâm, vọt đến trước mặt Caroline, ôm chặt lấy nàng.
“Nhân vật mục tiêu đã được xác nhận.” Chiến sĩ mặc chế phục màu lam đứng trước nhất phát ra âm thanh, sau đó đưa tay muốn bắt Chu Hồng Đậu.
Bành.
Hạ Thiên tùy ý đá bay, đá gã chiến sĩ kia đến mấy trăm mét, làm bạn với Robert.
“Phát hiện nhân vật nguy hiểm, lâp tức thanh trừ.”
Hạ Thiên vừa ra tay, mười mấy chiến sĩ mặc chế phục màu lam đều nhận được lệnh, đồng thời xông về phía Hạ Thiên.
Chỉ trong chớp mắt, Hạ Thiên đã bị những chiến sĩ này bao vây, thậm chí có thể nói là chế phục.
Bởi vì mắt bọn họ đều phun xạ tuyến ra ngoài xen lẫn thành một tấm lưới, còn Hạ Thiên thì nằm trong tấm lưới này.
Xạ tuyến đó có tính phá hoại cực lớn, đồng thời cảm giác áp bách cũng không nhỏ, đang từng chút một cắt chém cơ thể Hạ Thiên.
“Giải tỏa hạn chế cấp hai.”
Xạ tuyến trong mắt chiến sĩ mặc chế phục màu lam bỗng nhiên tăng lên gấp bội.
Vù.
Hạ Thiên vẫn uể oải như cũ, không đau không ngứa: “Các ngươi chưa ăn cơm sao? Tại sao một chút cảm giác cũng không có? Các ngươi thêm chút sức đi, cứ như vầy thì chẳng khác nào gãi ngứa cho ta.”
“Giải trừ hạn chế cấp ba.”
Mấy chục xạ tuyến to bằng cánh tay người trưởng thành tập trung toàn bộ lên người Hạ Thiên, trong nháy mắt bao phủ người hắn lại.
Nhưng âm thanh muốn ăn đòn của Hạ Thiên vẫn còn đang không ngừng trào phúng: “Còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều, thêm nữa đi.”
“Giải trừ bốn…”
“Đừng có cấp bốn nữa, để ta giúp các ngươi.” Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, giống như quỷ mị xuyên qua giữa những chiến sĩ, thuận tay đâm cho mỗi người một châm: “Trực tiếp giải trừ hạn chế cấp cao nhất.”
“Đã tăng giới hạn tối đa, kích hoạt hình thức hủy diệt.”
Mười mấy chiến sĩ mặc chế phục màu lam bỗng nhiên bốc lên ánh sáng màu đỏ toàn thân, nối thành một mảnh.
Oành.
Tiếp theo, trong phạm vi trăm dặm bị nổ thành một cái hố sâu cực lớn.
Từ đằng xa có thể nhìn thấy giống như ánh sao bay vụt bầu trời.
Tại một nóc nhà nào đó cách xa ngàn dặm.
“Đúng là một phong cảnh mỹ lệ.” Hạ Thiên cười nói.
“Ta bảo chàng đi cứu người, chàng có cần phải gây ra tình huống lớn như vậy không?” Y Tiểu Âm chạy đến, bó tay nói.
Hạ Thiên bĩu môi, vẻ mặt vô tội: “Vợ Y Y, không phải ta làm, là đám ngu ngốc kia làm.”
“Được rồi, bác sĩ Chu đâu?” Y Tiểu Âm không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Ban đầu, bọn họ dự định xây dựng một kế hoạch dẫn xà xuất động nhưng bọn họ phỏng đoán có hai người có khả năng là mục tiêu tiếp theo của tổ chức đó nhất. Vì thế, Y Tiểu Âm yêu cầu Mai Ngạo Tuyết đi bảo vệ người mà nàng cho rằng có khả năng nhất, người còn lại nhờ Hạ Thiên.
Kết quả, sợ bóng sợ gió của nàng đã biến thành hiện thực.
Hạ Thiên quả nhiên đã gây ra động tĩnh quá lớn. Trong lĩnh vực gây rối của mình, thiên phú của hắn có thể nói là phát huy hết giá trị.
“Được rồi, để ta đi kiểm tra bác sĩ Chu một chút.” Y Tiểu Âm biết nói nhiều với Hạ Thiên cũng vô ích thôi.
Lúc này, một chưởng ảnh to lớn bỗng nhiên giáng xuống từ giữa không trung, còn có âm thanh quát mắng hùng hậu.
“Các ngươi thật to gan, dám giương oai với ta. Nạp mạng đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận