Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2951: Di Hoán Mệnh Cách (01)

“Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.” Dù sao Lệ Thiên Thu trước kia cũng là Hộ pháp một giáo. Cho dù hắn ta không còn sức phản kháng, hắn ta cũng không hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm của mình: “Nếu bổn Hộ pháp chết, các ngươi cũng đều phải chết ở đây.”
“Ngươi có chết hay không, đối với chúng ta cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Đối với cái nơi rách nát này, ta lúc nào cũng có thể mở một lối ra.”
“Dõng dạc, ngươi thật sự cho rằng ngươi không gì làm không được?” Lệ Thiên Thu cố nén cơn đau, cười nhạo: “Đây chính là pháp bảo đến từ liên minh tu tiên, ẩn chứa sức mạnh pháp tắc. Mặc dù không đồng sinh cộng tử cùng chủ nhân, nhưng chủ nhân chết, nó ít nhất sẽ bị phong tỏa một vạn năm. Một vạn năm trước, bổn Hộ pháp bỏ mình, nó đã bị phong tỏa. Cho đến mấy tháng trước mới tỉnh lại. Nếu như ta chết thêm lần nữa, các ngươi chỉ có thể đợi đến một vạn năm sau.”
Biểu hiện Mộc Hàm hơi do dự, nàng cảm giác được đối phương không hề nói dối. Liên quan đến liên minh tu tiên, mặc dù các nàng biết không nhiều, nhưng cũng biết văn minh tu tiên cao hơn Tiên Vân đại lục.
Mị Nhi cũng hơi lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nếu không, chúng ta giữ lại mạng của hắn ta, chờ sau khi rời khỏi đây, chúng ta mang hắn ta về Lam Kinh giao cho Thanh Nhã, để nàng ấy phong ấn hắn ta là được.”
Mộc Hàm suy nghĩ một chút, cảm thấy kế này có thể thực hiện được: “Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể làm như vậy.”
“Hoàn toàn không cần thiết phải như thế.” Hạ Thiên khoát tay khinh thường: “Cho dù tên ngốc này nói là thật, ta cũng có cách giải quyết.”
“Ngươi có cách cái rắm.” Lệ Thiên Thu châm chọc: “Đây chính là sức mạnh pháp tắc. Trừ phi ngươi có tu vi từ Chân Tiên trở lên, nếu không, ngươi đừng hòng phá vỡ quy tắc này.”
“Phá vỡ? Tại sao lại phải phá vỡ?” Hạ Thiên mỉm cười nhìn Lệ Thiên Thu: “Ngươi vừa nói pháp bảo được khóa cùng chủ nhân, vậy thì đơn giản thôi, cứ thay chủ nhân của cái thứ pháp bảo rách nát này không phải được rồi sao?”
Mộc Hàm một lần nữa liếc nhìn Mị Nhi. Chủ ý này hình như có thể thực hiện.
“Ngươi cho rằng pháp bảo là gì, linh kiện bình thường sao?” Lệ Thiên Thu hơi sợ hãi, giọng nói cũng lớn hơn: “Vạn Quỷ Uyên là pháp bảo bổn mệnh của ta, cùng một thể với mệnh cách của ta. Thay chủ nhân cho nó? Đúng là buồn cười! Ngươi cho rằng bổn hộ pháp sẽ ngồi chờ chết à?”
“Ngươi có ngồi chờ chết hay không, liên quan gì đến ta?” Hạ Thiên nhếch miệng, giữa ngón tay lộ ra ngân châm: ‘Mệnh cách gì, cứ đổi với nhau là được.”
Lệ Thiên Thu chỉ cho rằng Hạ Thiên đang hồ ngôn loạn ngữ. Hắn ta lạnh giọng nói: “Cho dù ngươi có bản lãnh này, nhưng ngươi không có vật dẫn tiếp nhận mệnh cách. Quỷ nơi này đều bị ngươi giết sạch. Các ngươi không phải quỷ tộc, không cách nào kiêm dung với mệnh cách của ta. Ha ha, hành động của ngươi chính là gieo gió gặt bão.”
Con ngươi Hạ Thiên đảo một vòng, chợt nhớ đến điều gì đó, hắn quay sang nói với Mị Nhi: “Ta nhớ hình như có lưu lại tiểu quỷ Mao Tế. Vợ Mị Nhi, nàng xuống nhị uyên dẫn tiểu quỷ kia đến đây.”
Mị Nhi biến mất không thấy đâu, khi quay trở lại, trong tay có mang theo một thứ đang run lẩy bẩy. Nàng tiện tay ném thứ đó xuống đất: “Ở đây này.”
Mộc Hàm nhìn sang, thứ đồ run lẩy bẩy kia rõ ràng là một con tiểu quỷ toàn thân đầy lông.
Hạ Thiên mỉm cười thỏa mãn nói với Lệ Thiên Thu: “Vừa rồi suýt chút nữa ta quên mất. Vẫn còn một con tiểu quỷ này chưa bị ta xử lý, hẳn còn có thể dùng được.”
“Thượng tiên đại nhân, đừng giết ta, tuyệt đối đừng giết ta.” Tiểu quỷ Mao Tế quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: “Ta chỉ là một tên tiểu quỷ không đáng chú ý, không hề có chút uy hiếp nào với ngươi. Ngươi tuyệt đối đừng giết ta.”
“Ai muốn giết ngươi, đứng lên ngay ngắn cho ta.” Hạ Thiên khó chịu mắng một câu.
Tiểu quỷ Mao Tế không dám khóc lóc nữa, lập tức đứng dậy, cơ thể cũng ngay ngắn lạ thường, chỉ là nét mặt vẫn còn mếu máo như cũ.
“Ta cho ngươi mệnh cách Quỷ vương, ngươi có muốn hay không?” Hạ Thiên hỏi.
Tiểu quỷ Mao Tế cho rằng mình nghe nhầm, vô thức hỏi lại: “Thượng tiên đại nhân, ngươi nói cái gì?”
“Ta không hứng thú lặp lại lần nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nói thẳng đi, ngươi muốn hay không muốn.”
Mộc Hàm thấy tiểu quỷ bị dọa, lập tức nhẹ giọng thuật lại vấn đề của Hạ Thiên, sau đó nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đối với ngươi chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.”
“Vậy, ta muốn.” Tiểu quỷ Mao Tế nhẹ gật đầu.
Lệ Thiên Thu bi phẫn không thôi, phẫn nộ quát: “Chỉ là Nhung quỷ, ngươi dám?”
“A, không dám, không dám, ta không dám.” Tiểu quỷ Mao Tế giật cả mình, cuối cùng nhìn thấy Lệ Thiên Thu nằm bên cạnh, cũng nhận ra người này chính là chủ nhân Vạn Quỷ Uyên, là Hộ pháp quỷ vương đại nhân mà nó đã nhắc đến lúc trước.
“Ngươi im miệng đi.” Hạ Thiên đá cho Lệ Thiên Thu một cước.
Lệ Thiên Thu đau đến nhe răng nhếch miệng, không dám tiếp tục chen miệng vào.
Mộc Hàm nói với tiểu quỷ Mao Tế: “Ngươi không cần phải để ý đến hắn ta, ngươi chỉ cần nói ra suy nghĩ của ngươi có muốn hay là không?”
“A, cái này…” Trong lòng tiểu quỷ Mao Tế do dự cực kỳ. Nó xuất thân từ Nhung quỷ tộc yếu kém nhất trong giới Quỷ tộc, chẳng những pháp lực thấp, ngay cả tiền cảnh tu hành cũng bằng không. Nếu quả thật nó có thể trở thành Quỷ vương, đó chính là phong quang vô hạn. Nhưng có khi nào nó lại bị trả thù hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận