Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3745: Nghĩ mãi cũng không rõ thì không cần suy nghĩ nữa

Vạn Hướng Phong hung hăng trừng mắt với Trịnh Tự Kỳ. Hắn ta không cách nào phản kháng Hạ Thiên và Dương San, thế là người trước mắt này liền gánh toàn bộ oán giận của hắn ta. Hắn ta nghĩ rằng, sau này nhất định phải đẩy hết toàn bộ tội trạng lên người người này, sau đó xử lý ông ta thật nặng.
Trịnh Tự Kỳ cười lạnh: “Đừng nhìn ta như thế, ngươi giết không được ta đâu. Ta được Hạ thần y giúp đỡ đấy.”
“Hừ, ta thấy vị Hạ thần y kia chưa hẳn đã để mắt đến ngươi.” Vạn Hướng Phong không khỏi phản kích: “Hắn chẳng qua chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi. Chờ lợi dụng xong, nói không chừng ngươi sẽ bị hắn diệt khẩu.”
“Ha ha ha.” Trịnh Tự Kỳ không thể nhịn được cười: “Ngươi cảm thấy kiếm chuyện như thế hữu dụng sao?”
Vạn Hướng Phong không hiểu đối phương đang cười cái gì: “Ngươi mà còn cười được sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho ngươi?”
“Cho nên mới nói, người trong các môn phái như các ngươi giết người diệt khẩu đã quen, cứ thế mà cho rằng người khác cũng sẽ làm như thế.” Trịnh Tự Kỳ châm chọc: “Bây giờ ngươi nên lo lắng phái Tuyết Sơn sau khi biết được có bỏ qua cho ngươi hay không.”
Vạn Hướng Phong suy nghĩ một chút. Nếu cấp trên của hắn ta và thượng tầng phái Tuyết Sơn biết được hắn ta dẫn người xâm nhập cấm địa, kết cục của hắn ta không cần đoán cũng biết sẽ thảm liệt không chịu nổi.
Nghĩ đến đây, hắn ta không nhịn được rùng mình một cái.
Trịnh Tự Kỳ đề nghị: “Còn nữa, năng lượng của Hạ thần y vượt qua sự tưởng tượng của ngươi. Bây giờ, ngươi chỉ có một con đường, chính là ôm chặt bắp đùi của hắn.”
Vạn Hướng Phong không nói gì thêm, chỉ cắm đầu đi về phía trước.
Không bao lâu sau, hai người dừng bước. Đằng trước xuất hiện một cánh cửa sắt như nối liền trời đất cùng với hai thủ vệ cầm kiếm đứng canh.
“Là ai? Tại sao lại dám tự tiên xông vào cấm địa phái Tuyết Sơn?” Hai thủ vệ kia lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, nhắm ngay Vạn Hướng Phong và Trịnh Tự Kỳ.
Trịnh Tự Kỳ lặng lẽ lui về sau hai bước, để Vạn Hướng Phong đi đằng trước.
“Ta là đệ tử ngoại môn phái Tuyết Sơn Vạn Hướng Phong.” Vạn Hướng Phong đành phải tiến lên tự giới thiệu: “Ta phụng mệnh đến đây tìm hiểu tình huống của suối Ẩn Nguyệt.”
Hai thủ vệ liếc nhìn nhau một cái: “Trước đó, ta có nhận tín phù của Chưởng môn truyền đến, nhưng tại sao chỉ phái đệ tử ngoại môn đến nhỉ?”
Vạn Hướng Phong đành phải cứng rắn nói xạo tiếp: “Cái này ta cũng không rõ nữa, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.”
“Vậy ngươi có lệnh bài Chưởng môn đưa cho không?” Thủ vệ tiếp tục hỏi.
“Sự việc vội vàng, ta đi gấp quá cũng không có lệnh bài.” Vạn Hướng Phong rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thản nhiên đáp: “Bởi vì suối Ẩn Nguyệt gần đây rất không ổn định, dẫn đến sản lượng tuyết hầu tử giảm xuống rất nhiều. Cho nên, ta nhất định phải nghiêm túc điều tra. Nếu các ngươi không tin, bây giờ ta quay về báo cáo với Chưởng môn ngay.”
Thủ vệ hỏi: “Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?”
“Sau chúng ta còn có hai…” Lúc này, Trịnh Tự Kỳ chỉ chỉ sau lưng.
Vạn Hướng Phong nhấc chân đạp vào chân Trịnh Tự Kỳ một cái, ngắt lời ông ta: “Đúng, chỉ có hai chúng ta.”
“Được, các ngươi vào đi.” Thủ vệ gật đầu, sau đó khởi động cơ quan mở ra cánh cửa to lớn.
Hai người bước qua cánh cửa, thủ vệ liền đóng cửa lại.
“Lừa dối mở cửa đơn giản như vậy sao?” Trịnh Tự Kỳ nhịn không được thấp giọng nói.
Vạn Hướng Phong cười lạnh: “Ngươi cho rằng đây là cửa gì chứ? Nó được dùng huyền thiết vạn năm chế tạo ra đấy. Nếu bọn họ không khởi động chốt mở, trừ phi tu tiên giả Kim Đan Kỳ trở lên, bằng không, ai cũng không mở được cánh cửa này.”
Trịnh Tự Kỳ đột nhiên hiểu được hai thủ vệ kia định làm gì. Nếu hai người bọn họ là giả, bọn họ sẽ bị giam bên trong, chờ người thật sự của Chưởng môn mang tin tức đến là được.
“Bọn họ không sợ sau khi chúng ta đi vào sẽ chiếm suối Ẩn Nguyệt dùng làm của riêng sao?” Trịnh Tự Kỳ lại hỏi.
Vạn Hướng Phong lại cười lạnh: “Với tư chất của ngươi, có thể trong thời gian ngắn tăng tu vi của mình lên Kim Đan Kỳ sao?”
“Ha ha, ta đúng là suy nghĩ hão huyễn.” Trịnh Tự Kỳ cười khổ lắc đầu, sau đó nhìn Vạn Hướng Phong: “Vừa rồi, vì sao ngươi lại cản ta nói chuyện? Hai người Hạ thần y còn chưa vào mà. Chẳng lẽ ngươi còn có chủ ý khác?”
“Ngươi đúng là suy nghĩ thay cho bọn họ đấy.” Vạn Hướng Phong nói: “Ngươi tin bọn họ, nhưng ta thì không. Vì mạng sống, ta không thể không làm như vậy.”
Trịnh Tự Kỳ có chút buồn cười: “Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì có thể giữ được mạng?”
“Chỉ cần khống chế được ngươi.” Một tay của Vạn Hướng Phong đặt lên vai Trịnh Tự Kỳ, lạnh giọng nói: “Đến lúc đó, người của Chưởng môn mang tin tức đến, ta sẽ bắt ngươi giao cho bọn họ, để bọn họ đi bắt cái tên Hạ thần y kia. Như vậy, ta chẳng những giữ được mạng mà còn lập được công.”
“Nghĩ hay thật.” Trịnh Tự Kỳ lắc đầu: “Vì sao ngươi không quay lại nhìn xem?”
Vạn Hướng Phong bỗng cảm giác không ổn, vội quay người lại, đột nhiên nhìn thấy Hạ Thiên và Dương San đang đứng, mỉm cười giễu cợt nhìn hắn ta.
“Không thể nào? Các ngươi vào bằng cách nào?” Vạn Hướng Phong nhớ lại. Vừa rồi, quả thật hắn ta không nhìn thấy Hạ Thiên và Dương San theo vào. Hơn nữa, cho dù bọn họ đi theo đằng sau, hai thủ vệ kia hẳn phải ngăn lại mới đúng chứ.
“Nghĩ mãi mà không rõ sao?” Hạ Thiên cười hỏi: “Vậy thì không cần suy nghĩ nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận