Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3341: Châm pháp của ngươi là gì?

Cách đó không xa lại có hai võ tướng khôi giáp xuất hiện. Bọn họ cũng vung mạnh đại đao chém xuống Hạ Thiên.
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người đúng không? Vậy thì ngươi đừng làm người nữa.” Hạ Thiên khó chịu nói, tay chân đồng loạt dùng sức, trước phát nổ hai thanh đại đao đang đè lại.
Sau đó, thân hình hắn như quỷ mị lướt qua, trong nháy mắt đã chồng bốn đại tướng khôi giáp lại cùng nhau, sau đó một quyền đánh tới.
Quyền phong đến chỗ nào, chỗ đó không còn ngọn cỏ.
Bốn võ tướng khôi giáp trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
“Khu vực này là thiên hạ của bổn tướng, trừ phi ngươi có thể tiêu diệt mấy vạn tượng đá. Nếu không, bổn tướng giết không chết đâu.”
Một lát sau, một tượng đá bỗng nhiên thay đổi hình dáng, dần dần hóa thành một võ tướng khôi giáp, trong tay còn cầm theo một thanh đại đao như cũ.
“Nếu tượng đá nát hết, những người kia sẽ chết hoàn toàn, thần hồn câu diệt.” Ánh mắt võ tướng khôi giáp tràn ngập đắc ý: “Ngươi có can đảm hủy đi sinh tử của mấy vạn người hay không?”
Những tượng đá kia dường như cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Sống chết của bọn họ liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm: “Ta và bọn họ không quen nhau, chẳng có việc gì ta phải quan tâm sống chết của bọn họ. Ta cũng đâu có bệnh.”
Võ tướng khôi giáp lộ ra sự khinh bỉ, có chút kiếm chuyện: “Ngươi đúng là một chút lòng tốt cũng không có. Nhiều sinh mệnh như vậy mà ngươi lại thờ ơ, ngươi quả nhiên không có nhân tính chút nào.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Những người này đều bị vây ở đây, tại sao ngươi không nói chính ngươi cũng không có nhân tính?”
“Ha ha, bổn tướng không phải người, tại sao lại phải có nhân tính?” Võ tướng khôi giáp cười lạnh, không khỏi đắc ý nói: “Bổn tướng là Ma Nham tộc của Ma Nham giới, chỉ là bị… dẫn đến nơi này mà thôi.”
“Vậy thì ngươi không cần thiết phải tồn tại.” Hạ Thiên hờ hững nhìn võ tướng khôi giáp, giữa ngón tay lộ ra ngân châm.
Võ tướng khôi giáp nhìn thấy Hạ Thiên lấy ra ngân châm, không khỏi cười nhạo: “Ngươi định dùng ngân châm nho nhỏ này đối kháng với Băng Sơn đại đao của ta sao?”
“Vũ khí không phải nhìn lớn nhỏ mà là nhìn năng lực người sử dụng.” Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Bản thân ngươi không được, đao có lớn cũng có lợi ích gì đâu?”
“Hừ, vậy để ta cho ngươi biết cái gì là đao chân chính… Phốc.” Lời còn chưa nói hết, võ tướng khôi giáp bỗng nhiên há miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt tràn ngập sự kinh khủng.
Hạ Thiên mỉm cười nói; “Chịu một châm của ta, cảm giác của ngươi như thế nào?”
“Châm pháp của ngươi là gì?” Võ tướng khôi giáp cố nén sự hoảng sợ trong lòng, truy vấn: “Ngươi có thể đâm rách huyền thạch khôi giáp của ta, chẳng lẽ đây chính là tiên thuật?”
“Không phải tiên thuật, chỉ là châm pháp bình thường.” Hạ Thiên quá hiểu suy nghĩ của đám ngu ngốc này.
Bọn họ bị công kích bình thường đánh, kết quả nội tâm không cách nào tiếp thu được hiện thực, về thế bọn họ đề cao đối thủ của mình, khiến cho bản thân không quá mất mặt khi thất bại.
“Không thể nào? Sao có thể là châm pháp bình thường được?” Quả nhiên, võ tướng khôi giáp không cách nào tiếp thu được hắn ta bị công pháp bình thường phá phòng: “Bổn tướng biết, đây nhất định là âm mưu quỷ kế của ngươi, ngươi muốn mượn chuyện này đả kích lòng tin của bổn tướng. Bổn tướng sẽ không bị mắc lừa đâu.”
“Ngu ngốc.” Hạ Thiên từ trước đến nay chỉ có hai từ đánh giá loại người đầu óc có bệnh mà thôi.
“Bổn tướng sẽ dùng một chiêu lợi hại nhất tiễn ngươi về tây thiên.” Võ tướng khôi giáp sử dụng mười hai phần cẩn thận, đồng thời lửa giận cũng bốc lên tận đỉnh, vung đại đao trong tay, mũi đao dâng lên sát khí cuồn cuộn, tấn mãnh chém về phía Hạ Thiên.
Tốc độ của một đao kia nhanh gấp trăm lần.
Hơn nữa, nó còn kéo theo mấy vạn tượng đá cùng một chỗ đánh về phía Hạ Thiên.
Lúc này, Hạ Thiên ngược lại chăm chú hơn, sử dụng Châm Ngoại Châm không nhanh không chậm đâm tới.
Châm này đâm rách sát khí, định trụ mấy vạn tượng đá, đồng thời còn có một sợi linh khí đâm thẳng vào mi tâm võ tướng khôi giáp.
“A!”
Võ tướng khôi giáp phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết: “Không, ta không thể tiếp nhận.”
Tiếp theo, khôi giáp bắt đầu vỡ nát từng khối, từ trên người hắn ta rơi xuống một cách không thể vãn hồi.
“Có nhận hay không, ngươi cũng chết chắc.” Hạ Thiên hời hợt nói: “Phản kháng cũng vô dụng thôi. Đây đã là kết cục cuối cùng của ngươi.”
Võ tướng khôi giáp thật sự không cam tâm tiếp nhận thất bại, đột nhiên nhìn thoáng qua Tào Thiển Thiển đang núp đằng sau một tượng đá, thân hình lóe lên, trao đổi vị trí với tượng đá đó, sau đó đưa tay bóp lấy cổ Tào Thiển Thiển.
“Mau thu hồi ngân châm của ngươi trong cơ thể của ta. Nếu không, ta lập tức giết chết nữ nhân này.” Võ tướng khôi giáp dùng tay nắm chặt Tào Thiển Thiển, uy hiếp Hạ Thiên.
Mặt Hạ Thiên không hề thay đổi: “Từ trước đến nay, ta không tiếp nhận bất cứ uy hiếp của người nào. Mặc dù nàng ấy không phải nữ nhân của ta, nhưng ngươi làm như thế chỉ tổ gia tăng diệt vong cho mình mà thôi.”
Võ tướng khôi giáp đột nhiên dùng sức, thiếu chút nữa bóp gãy cổ Tào Thiển Thiển: “Ta sẽ bóp chết nàng ta, ngươi đừng tưởng rằng ta đang nói đùa.”
“Ngươi có thể thử một chút. Như thế, ngươi chết sẽ càng thảm hại hơn.” Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận