Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2657: Linh quang

“Thạch nha đầu, ngươi yếu lắm đấy nhé. Chẳng lẽ ngươi chịu thua trước mấy thằng ngu này?”
Hạ Thiên nhìn thoáng qua đám ẩn vệ, không khỏi nhếch miệng chế giễu Thạch Thuần.
“Ai nói ta gặp khó thì đổ, do ta không muốn chấp nhặt với bọn họ mà thôi.” Thạch Thuần biết Hạ Thiên đang chê cười mình nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua. Nếu không, cuộc sống sau này sẽ khó mà sống tốt.
Hạ Thiên cười nói: “Vậy ngươi còn không mau giải quyết bọn họ đi.”
“Tỷ phu, nếu ngươi đã đến, ta giao đám ngu ngốc này cho ngươi xử lý. Ai biểu ngươi là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ làm chi.” Con ngươi Thạch Thuần đảo một vòng, lập tức nịnh bợ.
“Trong mắt của ngươi, ta dễ dụ như vậy sao, tùy tiện một câu nịnh bợ thì ta sẽ ra tay giúp ngươi?” Hạ Thiên cũng không trúng chiêu, lười biếng nói: “Ta chỉ phụ trách áp trận, tự ngươi giải quyết đám ngu ngốc này đi.”
Thạch Thuần nhăn mũi, nhỏ giọng bĩu môi: “Tỷ phu chết, tỷ phu thối, nhìn thấy em vợ bị người ta khi dễ mà vẫn thờ ơ. Sau này ta gặp lại Vân Thanh tỷ, ta nhất định sẽ mắng vốn ngươi, để ngươi từ đây không được bước vào phòng của Vân Thanh tỷ một bước.”
“Thuần nha đầu, ngươi muốn bị ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên đương nhiên biết rõ tiểu nha đầu này cố ý nói cho hắn nghe, lập tức trừng nàng một cái.
“Thật ra, bản lãnh của đám người kia rất bình thường, nhưng ánh sáng màu xanh trên người bọn họ khiến ta bị tâm phiền ý loạn một chút.” Thạch Thuần phát hiện Hạ Thiên đích thật không muốn ra tay, vội đưa ra điều kiện: “Ta chỉ cần ánh sáng kia mất đi, đánh thắng bọn họ không thành vấn đề.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: “Thuần nha đầu, ngươi yên tâm đi, thứ ánh sáng kia không còn tác dụng với ngươi nữa đâu.”
“Thật sao, vậy là được rồi.” Thạch Thuần một lần nữa kích động: “Bọn chúng nhất định phải chết.”
Đám ẩn vệ kia vốn tưởng rằng có thể chiếm được tiện nghi của Thạch Thuần, kết quả bị Hạ Thiên quấy rầy, tâm trạng khá khó chịu, lạnh giọng quát: “Hai vị, trò chuyện xong chưa để rồi còn lên đường.”
“Đã gọi là trò chuyện thì nói đến khi nào mới xong.” Thạch Thuần vốn đã chẳng vừa mắt với đám ẩn vệ, nàng lạnh lùng đáp lại: “Tuy nhiên, các ngươi nói rất đúng, đây là lúc ta tiễn các ngươi lên đường.”
“Ha ha, cô nương đừng có ăn nói mạnh miệng như vậy.” Một tên ẩn vệ cười nhạo: “Vừa rồi ngươi bị chúng ta vây công đến luống cuống tay chân. Nếu không phải gã thanh niên kia bỗng nhiên xuất hiện, đảo loạn thế công của chúng ta, bây giờ ngươi đã là người chết rồi.”
“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.” Có Hạ Thiên bên cạnh, Thạch Thuần cũng chẳng cần lo lắng. Hiện tại, nàng đang tràn đầy lòng tin: “Các ngươi vây công ta cũng vô dụng thôi.”
Đám ẩn vệ cũng là hạng người tự cao, đương nhiên không thể chấp nhận một tiểu cô nương khinh thường bọn họ đến như vậy: “Vậy để ta tiễn hai người các ngươi lên đường.”
Nói xong, những ngôi sao trên áo tàng hình của bọn họ lại sáng lên, chưa đến nửa giây, bọn họ đã biến thành bóng người tràn ngập huỳnh quang, đồng loạt nhào đến Thạch Thuần.
Tốc độ của những người này vẫn rất nhanh, khắp nơi đều vang lên tiếng ong ong.
“Ồ, đầu không còn choáng nữa, linh khí bên trong cơ thể cũng không bị hỗn loạn.” Thạch Thuần cảm nhận một chút, xác thực không có vấn đề gì. Nếu đã như vậy, đám ẩn vệ chỉ tương đương với những bao cát di chuyển với tốc độ cao mà thôi.
Bành! Bành! Bành.
Quả nhiên, không có ánh sáng màu xanh quấy nhiễu, Thạch Thuần chỉ tốn vài giây đã nhìn thấu phương thức công kích của đám người kia. Nàng cũng lười dông dài, đá thẳng một cước đưa tiễn một người.
Đám ẩn vệ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, từng người đã bị đá vào bên trong con sông ngầm dưới lòng đất, ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra đã bị dòng nước cuốn trôi.
“Đúng là phế vật, nhàm chán quá!” Thạch Thuần thất vọng phủi tay, nói với Hạ Thiên: “Nhụy Nhụy tỷ đi cứu Niệm Tâm rồi, chúng ta đến đó đi.”
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến. Hai người cùng nhau đi về phía trước theo dòng chảy của sông ngầm.
“Tỷ phu, vừa rồi Cao lão đầu có nói ánh sáng màu xanh là linh quang được rút từ linh mạch dưới lòng đất, chuyên dùng để đối phó tu tiên giả.” Đang đi, Thạch Thuần bỗng nhớ đến một việc, chợt hỏi: “Linh quang này thần kỳ như vậy sao?”
“Linh quang?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chưa từng nghe qua cái thứ đồ chơi này.”
Thạch Thuần ngẩn người: “Tỷ phu, ngươi không phải không gì không biết sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến linh quang?”
“Bản thân linh khí tự có ánh sáng. Linh mạch dưới lòng đất là do linh khí hội tụ mà thành, có ánh sáng cũng là chuyện rất bình thường.” Hạ Thiên hờ hững đáp: “Thật ra loại ánh sáng này chẳng có tác dụng quá lớn.”
“Không đúng! Nếu không, tại sao vừa rồi ta lại bị ảnh hưởng?” Thạch Thuần khó hiểu: “Chỉ cần nhìn thấy linh quang đó, linh khí trong cơ thể ta lại không tự chủ được mà bắt đầu hỗn loạn. Sau đó không cách nào công kích, bởi vậy mà ta mới chật vật như thế.”
Hạ Thiên nói: “Xuất hiện loại hiện tượng này chỉ có hai nguyên nhân.”
“Hai nguyên nhân gì?” Thạch Thuần thuận miệng hỏi, chợt nhớ đến cái gì đó, nàng không khỏi dựng ngón tay chỉ vào Hạ Thiên: “Không cho phép ngươi mượn cơ hội mắng ta.”
“Ai muốn mắng ngươi chứ?” Hạ Thiên trừng mắt với Thạch Thuần, nhưng vẫn nuốt mấy lời định mắng vào bụng, đổi sang chuyện khác: “Ta đang nói chuyện một cách đứng đắn đấy.”
Thạch Thuần cười hì hì: “Ngươi không mắng ta là được. Vậy ngươi nói đi, là hai nguyên nhân gì.”
“Không hứng thú nói nữa.” Hạ Thiên bĩu môi.
Thạch Thuần cảm thấy tò mò, truy hỏi: “Ngươi nói đi. Ta quả thật rất muốn biết, nói điểm thứ nhất đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận