Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3413: Bắt bọn chúng phải trả giá một chút

“Ngươi đúng là tư tưởng cổ hủ, tuyệt không khai hóa.” Bì Nhã Văn tức giận phê bình, thuận tiện phổ cập kiến thức liên quan đến mỹ học cho Hạ Thiên nghe.
Đáng tiếc, hoàn toàn là đàn gảy tai trâu.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên, có người trách móc: “Người bên trong mau mở cửa ra.”
Bành.
Bì Nhã Văn đang định bước ra mở cửa, cánh cửa đã bị người ta một cước đạp bay.
Mấy đại hán mặc âu phục tuần tự xông vào, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm ba người Hạ Thiên.
“Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì? ’ Bì Nhã Văn liếc qua những người này, phát hiện bọn họ không phải cảnh sát, cũng chẳng phải bảo an bảo vệ hoạt động.
Người dẫn đầu đeo kính râm, lạnh giọng hỏi: “Nơi này chỉ có hai người… ba người các ngươi đúng không?”
“Đúng, thế nào?” Bì Nhã Văn đáp lại.
“Được, mang đi hết.” Nam nhân đeo kính râm nhẹ gật đầu, thấp giọng quát thuộc hạ của mình.
Một nam nhân mặc âu phục đen lập tức bước đến trước mặt Hạ Thiên, Ninh Nhụy Nhụy, còn có Bì Nhã Văn, muốn bắt bọn họ lại.
“Các ngươi muốn làm gì?” Bì Nhã Văn hoảng sợ thét to: “Bảo an, bảo an đâu? Có ai không, bắt cóc, giết người rồi.”
“Câm miệng!” Nam nhân kính râm vung tay đánh cho Bì Nhã Văn một bạt tai, lạnh giọng nói: “Chúng ta là bảo tiêu Chiêm gia, phụng mệnh đến thương lượng một số việc với các ngươi. Ngươi đừng có không biết tốt xấu. Nếu gây ra vấn đề gì, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Bì Nhã Văn nghe đối phương là người của Chiêm gia, sắc mặt sầm lại nhưng ngoài miệng vẫn nghi ngờ hỏi: “Cho dù các ngươi là người của Chiêm gia, các ngươi cũng không có quyền tùy tiện bắt người. Có chuyện gì cũng phải báo cảnh sát…. A, ta không có ý kiến.”
Lời còn chưa nói xong, một khẩu súng đã đè lên lưng Bì Nhã Văn, khiến nàng lập tức ngậm miệng lại.
“Các ngươi làm như vậy không khỏi quá bá đạo rồi.” Ninh Nhụy Nhụy cau mày, bất mãn nói.
Nam tử đeo mắt kính nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu thiếu gia nhà ta chết không minh bạch ở đây, còn ngươi chính là người cuối cùng gặp hắn ta. Mang ngươi đi tra hỏi có vấn đề gì chứ?”
“Ha ha, Chiêm gia đúng là cuồng đến không biên giới.” Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh: “Ngay cả việc của cảnh sát cũng dám đoạt, ngươi coi mình là hoàng đế miệt vườn à?”
“Nếu Ninh tiểu thư có ý kiến thì cứ việc nói.” Nam nhân đeo mắt kính móc ra một khẩu súng: “Nhưng bây giờ, ngươi nhất định phải đi theo ta.”
“Nếu ta không đi theo ngươi thì sao?” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Ta ghét nhất người khác cầm súng chỉ vào ta. Đương nhiên cũng không thích người khác cầm súng chỉ vào người nữ nhân của ta.”
“A, thật sao?” Nam nhân đeo kính râm khinh thường đến trước mặt Hạ Thiên, cầm súng chỉ vào huyệt thái dương của hắn: “Bây giờ, có phải ngươi rất không dễ chịu đúng không?”
Hạ Thiên nhếch miệng, hờ hững nói: “Ngươi có thể gọi điện thoại về, bảo cha mẹ chọn cho một ngôi mộ có phong thủy tốt, chắc là cần ngay bây giờ đấy.”
Bành.
Nam nhân đeo kính râm hiển nhiên phách lối đã quen, không nói hai lời bắn một phát súng vào chân Hạ Thiên, quát lớn: “Bây giờ thì thế nào?”
“Bây giờ ngươi nên hỏi ngươi thì hay hơn.” Hạ Thiên cười nói.
“Sao?” Nam nhân đeo kính râm sửng sốt, cúi đầu nhìn một chút, phát hiện chân của Hạ Thiên lông tóc không thương. Vậy phát súng vừa rồi hắn ta bắn trúng ai?
Còn chưa bình tĩnh lại, chân của hắn ta đã mềm nhũn, cả người quỳ gối xuống trước mặt Hạ Thiên.
“A…”
Nam nhân đeo kính râm đau đến hét thảm lên.
Lúc này, mấy bảo tiêu mặc âu phục đen còn lại biến sắc, vội xông đến Hạ Thiên.
“Tất cả không được động đậy.” Nam nhân đeo mắt kính đen bình tĩnh lại, cắn chặt răng, sau đó ngẩng đầu hận thù nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Xem ra, chính là ngươi đã giết tiểu thiếu gia nhà ta.”
“Tên ngu ngốc đó dám đánh chủ ý tiểu muội chân dài của ta, xác thực đáng chết.” Hạ Thiên lười biếng đáp: “Nhưng hắn ta không phải do ta giết.”
“Chính là ngươi, tuyệt đối là ngươi.” Nam nhân đeo kính râm nhận định chính là Hạ Thiên, nghiến răng chịu đau, chậm rãi đi ra ngoài: “Ngươi chờ đó cho ta, việc này chưa xong đâu. Chúng ta đi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta có nói qua các ngươi có thể đi sao?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?" Ánh mắt nam nhân đeo kính râm ngưng lại, giọng nói lạnh lùng: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ chúng ta lại, ngươi có bản lãnh này hay sao?”
Ninh Nhụy Nhụy nói với Hạ Thiên: “Được rồi, ngươi không cần thiết phải làm khó xử đám tiểu lâu la này.”
“Tiểu muội chân dài, nàng suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên cảm thấy đám bảo tiêu này đúng là ngu hết chỗ nói: “Ta làm khó bọn họ làm gì? Ta chỉ bắt bọn họ trả giá một chút mà thôi. Bằng không, chẳng phải tùy tiện thằng ngu nào cũng có thể cầm súng chỉ vào người của ta.”
“Hừ, tiểu tử, ngươi cũng đừng quá đắc ý quên hình.” Nam nhân đeo kính râm trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Bây giờ lão tử về thông báo cho gia chủ, nếu không, ta đã trực tiếp phế bỏ ngươi rồi.”
“Vậy thì đến đây đi.” Hạ Thiên khinh thường nói, lười biếng đứng ngay tại chỗ: “Ta đứng im ở đây đây. Ngươi đến phế ta thử một chút xem sao?”
Nam nhân đeo kính râm sửng sốt hai ba giây, sau đó nói: “Nếu ngươi cứ nhất định muốn chết, vậy lão tử sẽ thành toàn cho ngươi.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy nam nhân đeo kính râm đưa mắt, đám bảo tiêu còn lại lập tức cùng nhau bóp cò.
Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, Hạ Thiên đã bị bắn thành cái sàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận