Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3573: Ai đến cũng vô dụng thôi

“Này, nhanh như vậy mà ngươi đã không biết ta là ai?” Kim Ti tỷ tỷ mở to mắt, giận dữ nói: “Ta là Kim Ti tỷ tỷ, ta tên Bùi Cận Tư, chúng ta đã từng gặp nhau ở dưới đáy Hoàng Sơn, bây giờ ngươi còn giả ngu.”
“Ta đồng ý với một con khỉ cái, không phải ngươi.” Hạ Thiên nói.
Kim Ti tỷ tỷ lại càng thêm bất mãn: “Ngươi có phải muốn trốn nợ hay không?”
“Được rồi, bây giờ không phải lúc cãi nhau.” Ninh Nhụy Nhụy hơi đau đầu. Nàng xoa mi tâm của mình, nói: “Sự việc còn chưa kết thúc. Nhiếp Vân Thiên chỉ ra ngoài, có thể quay về bất cứ lúc nào. Chúng ta nên nghĩ cách làm sao để kết thúc.”
“Tiểu muội chân dài, cái này không cần phải suy nghĩ, cứ thuận tay xử lý không được sao?” Hạ Thiên hờ hững trả lời.
Lão nhân ria ngắn nghe Hạ Thiên nói, không khỏi có chút ngạc nhiên: ‘Ngươi, ngươi là ai, tại sao ngươi dám nói ra những lời đó? Ngươi có biết Nhiếp Vân Thiên là ai không, thủ đoạn lợi hại như thế nào không? Ngay cả ta cũng thất bại trong tay ông ta, kết cục của các ngươi chỉ sợ còn thảm hại hơn, ta thấy các ngươi nên chạy trốn sớm một chút đi.”
Ninh Thụy Thần tức giận nói: “Lão dầu, có phải ngươi bị nhốt trong tầng hầm quá lâu, đầu óc không còn hoạt động được nữa đúng không?”
“Làm càn.” Lão nhân ria ngắn giận tím mặt: “Ngươi là chi nào của Nhiếp gia? Ngươi có biết quy củ hay không? Ta là trưởng bối, ngươi dám bất kính với ta?”
“Thật ngại quá, ta không phải họ Nhiếp.” Ninh Thụy Thần khinh thường nói: “Hơn nữa, trưởng bối Nhiếp gia các ngươi đều nát thối hết cả rồi, ngay cả Nhiếp Vân Thiên ta cũng chẳng hứng thú kính trọng chứ đừng nói chi là ngươi.”
Lúc này, lão nhân ria ngắn mới khôi phục lại tinh thần: “Vậy trong số các ngươi ai là người họ Nhiếp? Bây giờ ai là người định đoạt Nhiếp gia?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhiếp gia bây giờ do vợ tiếp viên hàng không của ta định đoạt.”
“Ngươi nói ai?” Lão nhân ria ngắn không hiểu.
Nhiếp Tiểu Lý nhất thời không biết giải thích như thế nào: “Là ta, ta tên Nhiếp Tiểu Lý. Nhiếp Vân Thiên là gia gia của ta, nơi này bây giờ do ta quyết định.”
“Cái này… lẽ nào lại như vậy? Tại sao Nhiếp gia lại để nữ nhân làm đương gia?” Lão nhân ria ngắn giận dữ quát: “Mặc dù Nhiếp Vân Thiên làm nhiều việc ác, nhưng nói thế nào cũng là nam nhân Nhiếp gia. Nữ nhân đều là tát nước ra ngoài, là tiền hàng bồi thường cho họ khác, làm sao xứng làm gia chủ Nhiếp gia?”
Ninh Thụy Thần mắng to: “Lão đầu nhi, xem ra đầu óc của ngươi chẳng những không đủ dùng mà ngươi còn muốn ăn đòn.”
“Ngươi cũng muốn ăn đòn đấy.” Hạ Thiên trừng Ninh Thụy Thần một cái.
“Anh rể, không phải chứ, ta đang nói giúp cho Tiểu Lý mà.” Ninh Thụy Thần ủy khuất nói.
Ninh Nhụy Nhụy im lặng. Những người này rõ ràng bị Nhiếp Vân Thiên nhốt rất nhiều năm, cũng không tán thành Nhiếp Vân Thiên, nhưng so ra, bọn họ lại càng không tán đồng nữ nhân làm đương gia, trong đầu bọn họ chỉ toàn là những tư tưởng phong kiến mà thôi.
“Về sau, Nhiếp gia sẽ do vợ tiếp viên hàng không của ta định đoạt. Ai không phục, ta đánh người đó.” Hạ Thiên uy hiếp.
“Cho dù ngươi giết sạch người họ Nhiếp, cũng không có khả năng để một nữ nhân làm chủ.” Lão nhân ria ngắn hiển nhiên cũng là người ngoan cố, lạnh lùng nói: “Không có người họ Nhiếp nào ủng hộ một nữ oa oa làm đương gia…”
“Ai nói không có, ta ủng hộ.” Một lão đạo sĩ ăn mặc lôi thôi đẩy cửa bước vào, lười biếng nói: “Nhiếp Vân Mộng ta là người đầu tiên ủng hộ, hơn nữa còn hết sức ủng hộ. Nếu ai không phục, ta là người đầu tiên chơi chết hắn ta.”
Lão nhân ria ngắn vốn bị cắt ngang lời nói, đang có chút tức giận, kết quả khi nhìn thấy rõ gương mặt của lão đạo sĩ, không khỏi mở to mắt: “Ngươi, ngươi là tứ ca?”
“Là ta.” Lão đạo sĩ thản nhiên nói: “Ta không nói nhiều, tóm lại, gia chủ Nhiếp gia sau này sẽ là Nhiếp Tiểu Lý. Bây giờ cũng đã đủ số tộc lão, các ngươi cứ bày tỏ thái độ đi.”
Lão nhân ria ngắn do dự một chút, sau đó quay sang nhìn lão đạo sĩ rồi lại nhìn Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý, cuối cùng cắn răng nói: “Ta không có ý kiến.”
Những người khác vừa được cứu, cũng lấy lão nhân ria ngắn dẫn đầu, tất nhiên cũng không có ý kiến.
“Được rồi, Tiểu Lý, từ giờ trở đi, ngươi chính là gia chủ Nhiếp gia.” Lão đạo sĩ nhìn Nhiếp Tiểu Lý, kiên định nói.
Nhiếp Tiểu Lý do dự nói: “Gia gia còn đang ở bên ngoài, đêm nay và ngày mai ông ấy sẽ trở lại.”
“Dựa theo tộc quy, nếu gia chủ làm việc bất chính, tai họa gia tộc, tộc lão có quyền chọn gia chủ khác.” Lão đạo sĩ nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Nếu số phiếu vượt quá một phần hai, như vậy không cần phải thông báo cho gia chủ đương thời. Tân gia chủ trực tiếp kế vị, tiếp nhận đại quyền gia tộc.”
“Nhưng nơi này còn chưa đủ phiếu?” Nhiếp mụ mụ lo lắng hỏi.
“Hội tộc lão bình thường có mười tám người.” Lão đạo sĩ mỉm cười: “Nếu là ngày thường, nhất định là không đủ phiếu rồi. Dù sao hội tộc lão cũng do lão thất và lão tam nắm giữ. Nhưng lão thất còn chưa về, lão tam chết rồi. Tộc lão nơi này, cộng thêm ta đã chín người, vượt quá một nửa.”
“Có đủ phiếu hay không cũng không đáng kể.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vợ tiếp viên hàng không đã muốn làm, nhất định sẽ do nàng làm, ai đến cũng vô dụng thôi.”
“Khẩu khí lớn thật, các ngươi coi lão phu chết rồi sao?”
Một tiếng quát to từ ngoài cửa truyền vào, sau đó là bành một tiếng.
Cánh cửa ầm ầm sụp đổ.
“Lão phu còn sống mà các ngươi đã muốn đoạt quyền, các ngươi cũng xứng.” Nhiếp Vân Thiên chắp tay sau lưng, mang theo mười mấy người khí thế hung hăng bước vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận