Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2680: Linh mạch bỏ chạy

“Phép khích tướng vô hiệu đối với ta.” Tinh mang lóe lên trong mắt người kia rồi biến mất. Hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Linh mạch dưới lòng đất này đã được Tông chủ chúng ta nhìn trúng. Ngài ấy đã tốn thời gian lâu như thế, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư kế hoạch của ngài ấy. Ngươi là người ngoài, không thân cũng chẳng quen với đám đạo sĩ Chung Nam Sơn, ngươi cần chi phải lội vào vũng nước đục đó chứ?”
Hạ Thiên lười biếng duỗi lưng một cái, mất hết cả hứng: “Haiz, ta còn tưởng rằng ngươi còn tuyệt chiêu gì khiến cho hai mắt ta tỏa sáng, kết quả chỉ biết nói suông. Linh mạch này đã bị hư hại hơn một trăm năm, nhưng vẫn chưa bị cướp đi, xem ra Tông chủ của các ngươi cũng chỉ là phế vật.”
“Im ngay.” Người kia cầm phân thủy thứ một lần nữa xông về phía Hạ Thiên: “Ta không cho phép ngươi sỉ nhục Tông chủ của chúng ta.”
Bành!
Lần này Hạ Thiên không bỏ qua cho tên sát thủ đó nữa, một cước đạp bay người này hơn mấy trăm mét, nặng nề đập vào vách tường.
Người kia rên thảm một tiếng, cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình giống như bị chấn bể, há miệng phun ra một ngụm máu, sau đó mất đi ý thức, không rõ sống chết.
“Đúng là phế vật.” Hạ Thiên lắc đầu. Sát thủ bây giờ càng lúc càng kém, độ chuyên nghiệp thấp đến mức không cách nào nhìn. Sau khi khinh bỉ một phen, hắn chẳng thèm quan tâm người kia nữa.
Hạ Thiên rút ra một cây châm. Im lặng vài giây, hắn chậm rãi đâm vào lỗ thủng linh mạch.
Một châm này khơi dậy linh khí bạo động.
Linh mạch như cự long lập tức tuôn ra, dâng trào như sóng thần.
Toàn bộ lòng đất Chung Nam Sơn rung động kịch liệt theo.
“Đây là Nghịch Thiên Bát Châm sao?” Tại một nơi an toàn nào đó bên ngoài linh mạch, ông cụ gầy gò không khỏi ngạc nhiên: “Quả nhiên có uy năng cải thiên hoán địa. Hạ cư sĩ đích thật là kỳ tài thế gian ít có, có thể phát huy châm pháp đến tình trạng như vậy.”
“Ngươi đoán sai rồi.” Trương Minh Đà lắc đầu, lập tức giải thích: “Nghịch Thiên Bát Châm xưa nay không chỉ là một môn châm cứu trị bệnh cứu người, cũng không chỉ là một pháp môn tu hành thành tiên, mà nó còn có thể khống chế pháp tắc vạn vật trong thiên địa.”
“Trương bá bá, điều này hơi khoa trương rồi.” Thạch Thuần cau mày, có chút không hiểu: “Nghịch Thiên Bát Châm của anh rể vẫn luôn dùng để trị bệnh cứu người. Mặc dù chúng ta cũng có thể sử dụng nó để tu tiên nhưng nói đến khống chế pháp tắc thì hơi quá.”
“Không, đại sư phụ nói không sai.” Ninh Nhụy Nhụy đưa ra ý kiến phản đối. Khi nàng còn ở bí cảnh dưới đáy biển, nàng đã từng chứng kiến Hạ Thiên sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm để đối kháng thiên tượng tự nhiên.
Trương Minh Đà lên tiếng: “Ngươi nên biết rằng đây chính là Nghịch Thiên Bát Châm, nghịch chính là trời chứ không phải người. Trị bệnh cứu người chỉ là công năng cơ bản nhất của nó chứ không phải công năng ban đầu.”
Thạch Thuần nhếch miệng: “Trương bá bá, người đã sớm biết việc này, cho nên người mới gọi anh rể ta đến tu bổ linh mạch sao?”
“Ta không có dự kiến trước như vậy.” Trương Minh Đà lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên đằng xa cùng với luồng linh khí giống như sóng thần, tuôn trào như biển cả: “Mấy năm qua ta mới có một chút cảm ngộ, đoán được Nghịch Thiên Bát Châm có thể là như thế. Cho nên ta mới gọi hắn đến đây thử một lần.”
“Người vừa rồi đấu với anh rể là ai thế?” Thạch Thuần lại hỏi.
“Ta không biết.” Biểu hiện của ông cụ gầy gò ngưng trọng lại, hơi lo lắng: “Mấy năm gần đây, ta vẫn luôn ở bên trong linh mạch dưới lòng đất, giao cho đại đệ tử quản lý những công việc thế tục. Cũng trong khoảng thời gian này, mạch nước ngầm bên dưới Chung Nam Sơn cũng càng lúc càng nhiều, cũng không biết…. Thôi, tất cả chờ Hạ cư sĩ tu bổ xong linh mạch rồi nói.”
Câu nói tiếp theo, ông cụ gầy gò không nói ra.
Ninh Nhụy Nhụy cũng đoán được hơn phân nửa. Ông cụ có chút hoài nghi đại đệ tử của mình, chỉ là không có chứng cứ. Bây giờ không thể vọng động, nếu không, toàn bộ Chung Nam Sơn sẽ bị sụp đổ.
Bên kia, Hạ Thiên cảm thấy hơi phí sức.
Cũng khó trách, dù sao cũng là linh mạch phạm vi mấy ngàn dặm, hắn chỉ dùng một cây ngân châm để kích động, mặc dù Nghịch Thiên Bát Châm có thể chèo chống nhưng tu vi của hắn lúc này quả thật hơi thấp.
“Đều tại muội muội chân dài. Nếu nàng ấy không hút đi công lực của ta, chút chuyện nhỏ này chỉ cần tiện tay mà làm thôi.” Trong lòng Hạ Thiên không khỏi oán thầm: “Lần sau gặp lại nàng ấy, ta nhất định sẽ dạy cho nàng ấy một bài học mới được.”
Hạ Thiên xưa nay không phải là người thích nhận thua. Linh mạch mấy ngàn dặm nghiễm nhiên không nhận khống chế của hắn, ngược lại còn khơi dậy lòng háo thắng của hắn.
Vì thế, Hạ Thiên đã sử dụng toàn bộ Nghịch Thiên Bát Châm.
“Nhất Châm Sinh.”
Trong chớp mắt, linh mạch mấy ngàn dặm bắt đầu trải rộng trong đầu hắn, phác họa thành hình. Mỗi một tấc, mỗi một sợi đều rõ ràng rành mạch. Trong thời gian cực ngắn, linh khí sắp bị phá diệt được cứu sống, đồng thời còn có rất nhiều linh khí mới sinh sôi, cuồn cuộn như thủy triều rót vào trong linh mạch.
“Nhị Châm Tử.”
“Tam Châm Thịt Cốt.”
“Tứ Châm Tẩy Tủy.”
Bốn châm liên tiếp, linh mạch mấy ngàn dặm dưới lòng đất Chung Nam Sơn trở nên cuồng bạo. Con ngọa long cũng bắt đầu kháng cự trị liệu của Hạ Thiên. Nó quay đầu há miệng gào thét lao về phía hắn.
“Không ổn rồi, linh mạch hoảng sợ bỏ chạy.” Ông cụ gầy gò bị dọa đến mặt không còn chút máu, cả người kinh hãi không thôi.
Linh mạch là thứ có linh, cũng không phải tử vật không nhúc nhích. Nếu nó không sống được ở đây, nó sẽ đào tẩu. Một khi nó đào tẩu, vĩnh viễn không bao giờ nó quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận