Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2698: Đổ mồ hôi lạnh

Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy Hạ Thiên, ngược lại yên tâm hơn không ít: “Vừa rồi ngươi đi đâu thế? Bọn họ là ai?”
“Vừa rồi ta đi gặp đại sư phụ.” Hạ Thiên đáp: “Mặc dù y thuật của ông ấy không tệ nhưng thân thủ không cao. Nếu chẳng may bị những người kia giết lầm, ta còn phải cứu ông ấy nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy lo lắng hỏi: “Bây giờ ông ấy thế nào?”
“Không sao rồi.” Hạ Thiên mỉm cười: “Ta đã giúp ông ấy tìm lại tình nhân cũ. Bây giờ ông ấy đã an toàn, nhưng xét theo một ý nghĩa khác, phiền phức khả năng còn lớn hơn.”
“Tình nhân cũ? Ai vậy?” Ninh Nhụy Nhụy chưa gặp Liễu Tích Hoa, cho nên nàng không biết Hạ Thiên đang nói cái gì.
Hạ Thiên cũng không muốn nói quá nhiều về đề tài này, hắn hỏi ngược lại: “Thuần nha đầu đâu? ’
“Còn đang ngủ. Con bé ngủ say như chết, ta không đánh thức con bé dậy.” Ninh Nhụy Nhụy đáp.
Hạ Thiên gật đầu: “Mấy chuyện nhỏ này đúng là không cần thiết đánh thức Thuần nha đầu, cứ để con bé ngủ.”
“Vậy chúng ta đến bên kia Trùng Dương Cung xem thử.” Ninh Nhụy Nhụy cau mày: “Ta hoài nghi những người này đến đây là vì Nhậm chưởng giáo. Trong thời điểm mấu chốt như thế này, ông ấy không thể xảy ra chuyện.”
“Tiểu muội chân dài, nàng đoán sai rồi. Đám ngu ngốc đó không phải đến vì Nhậm chưởng giáo.” Hạ Thiên khoát tay, phủ định suy đoán của Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên: “Ngươi biết mục đích của bọn họ là gì?”
“Biết.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Là vì sứ giả của Tiểu Tiên Giới, còn có đạo sĩ mày rậm.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, trong đầu không khỏi nảy sinh một suy nghĩ: “Chẳng lẽ bọn họ đến đây để giết người giệt khẩu?”
“Giết người cũng được, cứu người cũng được, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Hạ Thiên không hề lo lắng: “Chỉ cần bọn chúng không trêu chọc chúng ta, chúng ta cứ đứng xem náo nhiệt là được.”
“Không được.” Ninh Nhụy Nhụy quả quyết bác bỏ: “Làm sao cũng không thể để bọn chúng muốn làm gì thì làm ở Chung Nam Sơn được. Bằng không, chúng ta sẽ mất hết mặt mũi.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy Ninh Nhụy Nhụy nói cũng rất có lý: “Vậy chúng ta sang đó xem một chút đi.”
Lúc này, lửa cháy bốn phía Trùng Dương Cung, mấy trăm đạo sĩ vội vàng dùng nước dập lửa.
Trong phòng Nhậm chưởng giáo, mặc dù có thêm ba vị khách không mời mà đến, nhưng bầu không khí lại có vẻ rất yên bình.
“Ở xa đến là khách, chi bằng chúng ta uống với nhau chén trà, như thế nào?” Nhậm chưởng giáo cũng không ngủ, vẫn ngồi đó, nhìn người đến cũng không ngoài ý muốn, ngược lại còn mỉm cười chào hỏi.
“Không hổ là tôn sư một giáo, khí độ bất phàm, sắp chết đến nơi mà còn uống trà.” Một người trong đó được bao bọc rất kỹ, chẳng những toàn thân không lộ ra khe hở, ngay cả mắt cũng che một tấm sa mỏng màu đen, đồng thời giọng nói cũng được xử lý, hoàn toàn nghe không ra nam hay nữ, già hay trẻ.
Nhậm chưởng giáo nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với người kia: “Vị đạo hữu này cẩn thận quá rồi. Ăn mặc như thế đến làm khách, ngươi đã làm sai cấp bậc lễ nghĩa rồi. Nhưng không sao, trà vẫn phải uống. Nếu không, chính là bần đạo không biết lễ phép.”
Nói xong, Nhậm chưởng giáo lấy ra ba cái chén, nhấc ấm trà lên rót đầy tám phần: “Mời!”
“Nhậm chưởng giáo đã đích thân rót ra, nếu ta không uống, thật sự không nể mặt ngươi rồi.” Người che mặt do dự nửa giây, chợt quay người ngồi đối diện Nhậm chưởng giáo: “Tuy nhiên, ta uống không quen loại Sơn trà Chung Nam Sơn này của các ngươi, cho nên ý tứ là được rồi.”
Người che mặt nhẹ nhàng búng một cái về phía chén trà, một giọt nước từ trong chén vọt lên, giống như linh vật, quay tít một vòng giữa không trung, sau đó chui vào trong miệng hắn ta.
“Hảo công phu.” Nhậm chưởng giáo gật đầu: “Ta không biết các vị đạo hữu đêm khuya đến thăm có chuyện gì không?”
Người che mặt cười nhạt một tiếng: “Tất nhiên là có việc muốn nhờ.”
“Có việc muốn nhờ, đại khái có thể đến vào ban ngày, cần chi nửa đêm quấy nhiễu người khác?” Nhậm chưởng giáo lạnh nhạt nói.
Người che mặt cười đáp lại: “Bởi vì chuyện muốn nhờ có chút ép buộc, cho nên ta không thể tiến hành vào ban ngày.”
“Ban ngày không thể làm, nửa đêm mới có thể làm” Nhậm chưởng giáo dường như đang suy nghĩ chuyện gì, qua vài giây mới làm ra vẻ giật mình: “Thì ra chuyện các ngươi muốn làm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.”
Người che mặt cũng không cảm thấy phản cảm với thái độ của Nhậm chưởng giáo, ngược lại còn rất phối hợp: “Không sai, không những không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hơn nữa người cũng không thể được nhận ra. Vì thế, chúng ta mới nửa đêm che mặt đến đây.”
Nhậm chưởng giáo hỏi: “Vậy các ngươi muốn cái đầu trên cổ bần đạo sao?”
“Cũng không phải.” Người che mặt lắc đầu: “Nhậm chưởng giáo là tôn sư một giáo, mấy năm qua đã vô tư tặng linh khí địa mạch cho tán tu trong thiên hạ, có thể nói là công đức vô lượng. Tại sao chúng ta lại làm chuyện ác như thế chứ?”
“Bần đạo cũng không biết các ngươi muốn gì.” Nhậm chưởng giáo giang hai tay: “Thời gian của các ngươi hẳn rất quý, chi bằng ngươi đi thẳng vào vấn đề đi.”
Người che mặt dựng ba ngón tay, chậm rãi nói: “Thứ mà chúng ta muốn, có ba cái.”
“Một, sứ giả Tiểu Tiên Giới. Ngươi phải giao hắn ta còn sống cho chúng ta.”
Nhậm chưởng giáo gật đầu: “Cái này thì được.”
“Hai, đại đồ đệ của ngươi Nhạc Đan Trần, ngươi cũng phải giao cho chúng ta.”
Nhậm chưởng giáo có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhẹ gật đầu: “Được.”
“Ba, là tảng đá có khắc Nghịch Thiên Bát Châm trong truyền thuyết.”
“Mặc dù thứ đồ chơi đó không có tác dụng, nhưng khẳng định không thể giao cho cái đám ngu ngốc các ngươi được.” Lúc này, trong phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói lười biếng, khiến Nhậm chưởng giáo đổ mồ hôi lạnh cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận