Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3617: Ngươi mau gọi điện thoại cho hắn đi

Tô Bối Bối hỏi: “Nàng ấy có tin được không?”
Lam Y Nhân đáp: “Ta đã xem qua tư liệu cá nhân của nàng ấy. Những người mà công ty phái đến Thiên Hải mấy năm qua, đa phần đều bị người khác đào đi, chỉ còn lại một mình nàng ấy kiên trì đến giờ.”
“Ừm.” Tô Bối Bối đúng là có chút ấn tượng, trịnh trọng nói: “Cho nên, nàng ấy có thể tin tưởng?”
Lam Y Nhân vốn đang mỉm cười, nghe xong, biểu hiện không khỏi ngưng trọng lại.
Nếu Tiểu Chu chính là gián điệp do người khác cố ý lưu lại, ngày mai nàng dẫn Tiểu Chu đi đàm phán, chẳng khác gì đưa át chủ bài của mình cho người khác xem.
“Ta có chút ấn tượng với người này.” Tô Bối Bối nghiêm túc nói: “Vừa rồi, ta đã đến phòng Nhân sự tìm hiểu. Năm đó, nàng ta đã từng xuất hiện vấn đề, đang định điều tra nàng ta thêm, ngươi liền cất nhắc nàng ta lên.”
“Ban đầu, ta không có chứng cứ nàng ta bán công ty, nàng ta lại là người của chị họ để lại, không thể vô duyên vô cớ đuổi đi, thế là ta thuận nước đẩy thuyền luôn.”
Lam Y Nhân có chút ngoài ý muốn: “Khi ta đề bạt nàng ta, tại sao ngươi lại không nói với ta?”
Tô Bối Bối cười nói: “Khi đó, ta và ngươi cũng không quen thân lắm. Ngươi cất nhắc một người lên, ta nói với ngươi, ngươi nhất định sẽ cho rằng ta đang cố ý chèn ép ngươi.”
“Ừm.” Lam Y Nhân nghĩ lại, đúng là sẽ có khả năng đó: “Vậy ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi cứ tiếp tục dùng nàng ấy, nhưng phải đề phòng một chút.” Tô Bối Bối dừng lại, sau đó nói tiếp: “Ta sẽ phái người qua đó giúp ngươi.”
Lam Y Nhân gật đầu: “Được, ngày mai ngoại trừ gặp đối tác, buổi tối còn phải đến tham gia thọ yến của Chu công tử kia nữa.”
Tô Bối Bối nói: “Ngươi nên cẩn thận. Nói không chừng ngày mai sẽ xảy ra biến cố. Không thì bảo Hạ Thiên đi theo ngươi?”
“Ông xã à, hắn không phải đang đi với A Cửu sao?” Lam Y Nhân sửng sốt, hơi do dự: “Ta gọi điện thoại bảo ông xã đến cũng không tiện lắm.”
Tô Bối Bối thản nhiên nói: “Không có gì là không tiện cả. Tiên hội của A Cửu bên kia tối thiểu cũng còn năm sáu ngày nữa mới bắt đầu, mượn tên lưu manh đáng chết đó hai ngày có sao đâu.”
Lam Y Nhân bỗng dưng mỉm cười: “Không phải ngươi đang ghen chứ?”
“Ghen cái rắm.” Tô Bối Bối khó chịu nói: “Cái đồ lưu manh đó cũng không phải cái gì của ta, ta ghen làm gì?”
Hahaha! Lam Y Nhân lại cười to hơn. Giọng điệu này rõ ràng là đang ghen.
Tô Bối Bối hơi tức giận: “Ngươi cười cái gì? Nếu còn cười nữa, ta bay thẳng qua đó đánh ngươi đấy.”
Lúc này, điện thoại của Lam Y Nhân lại vang lên một tín hiệu khác. Nàng liếc qua một chút rồi nói: “A Cửu tìm ta, ta cúp máy trước đây. Để ta xem nàng ấy muốn nói cái gì.”
“Ừm.” Tô Bối Bối cũng không nói thêm gì nữa: “Có gì thì thảo luận vào nhóm nhé. Ta có thể sang bên đó giúp ngươi bất cứ lúc nào.”
“Được rồi.” Lam Y Nhân cúp điện thoại. A Cửu đã cúp điện thoại, gọi sang Wechat cho nàng.
Lam Y Nhân nhận điện thoại, giọng nói A Cửu vang lên: “Ta nói với ngươi này, ngươi gọi điện thoại cho Hạ Thiên, bảo mình đang gặp phiền phức lớn, bảo hắn đến thành phố Thiên Hải tìm ngươi.”
“Thế nào?” Lam Y Nhân mỉm cười hỏi: “Ngươi không chịu nổi rồi sao?”
A Cửu trả lời: “Đừng kéo những chuyện không có vào đây. Lam Y Nhân, ngươi cứ làm theo là được. Dù sao, một mình ngươi ở Thiên Hải nhất định cũng rất nhàm chán.”
Lam Y Nhân cười nói: “Ta nhàm chán nhưng cũng không đến mức đó. Tuy nhiên, nếu ngươi cần ta làm gì đó, có phải nên khách sáo một chút không?”
A Cửu: “…”
“Bên này quả thật có chút phiền phức, tuy nhiên ta có thể giải quyết được.” Lam Y Nhân nhẹ nhàng cởi vớ giày, nằm lên ghế salon: “Chuyện bên kia của ngươi quan trọng hơn, ngươi giữ ông xã lại trợ giúp cho ngươi đi.”
“Bên này không có việc gì lớn, nếu có cũng phải năm sáu ngày sau.” A Cửu cảm thấy phiền phức vô cùng, bỗng nhiên giơ điện thoại sang hướng khác, mắng một câu: “Sắc lang thối, ngươi sờ chỗ nào vậy. Đừng đụng vào ta, ta không rảnh… A!”
Nói đến đây thì đứt mất.
Khi gọi lại cũng đã là hai tiếng sau.
A Cửu có chút mệt mỏi nói: “Ngươi mau gọi điện thoại cho hắn đi. Ta chịu đủ rồi, hắn phiền chết đi được. Ngày mai ta còn chuyện khác cần làm nữa.”
“Ông xã là một con nghiện, làm cả một buổi tối đến hừng đông, tại sao bây giờ lại ngừng? Ngươi làm sao mà làm được?” Lam Y Nhân không khỏi nghi hoặc.
“Cần chi ngươi quan tâm.” A Cửu tức giận nói: “Tóm lại, lần này ta thiếu ngươi một ân tình, được chưa?”
Lam Y Nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy bây giờ cũng đã đủ rồi. Khi còn ở Quế thành, thái độ của A Cửu đối với nàng khá gay gắt, nhìn sao cũng không vừa mắt nàng.
Bây giờ, tất cả mọi người đều là nữ nhân của Hạ Thiên, khi đó hỏa khí giữa hai người mới bình yên trở lại. Tuy nhiên, đấu võ mồm vẫn không tránh khỏi.
“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Lam Y Nhân mỉm cười đồng ý.
A Cửu thở phào nhẹ nhõm, còn chưa lên tiếng, một âm thanh lười biếng đã vang lên: “Cửu nha đầu, nàng đang gọi điện thoại cho ai vậy. Nàng không phải nói đi thay cái gì…”
“Ngươi câm miệng cho ta.” A Cửu quát to.
Lam Y Nhân cầm điện thoại cười ha hả cả nửa ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận