Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3276: Một cục tiền như thế, vì sao chúng ta lại không kiếm?

Thạch Thuần yên tĩnh ngồi trong phòng làm việc nhìn tình huống bên ngoài.
Nàng đương nhiên biết cao đại soái ca. Hắn ta tên Từ Hoằng Trí, là đại thiếu gia Từ gia Vọng Cảnh, cũng là bạn học đại học của nàng ở Vọng Cảng.
Nghiêm chỉnh mà nói, so với những phú nhị đại khác, vị Từ đại thiếu này cũng được tính là giữ mình trong sạch, tình sử đại học cũng không nhiều. Hơn nữa, biểu hiện khi đó đối với Thạch Thuần cũng không quá hứng thú.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vị Từ đại thiếu này đột nhiên sinh ra hứng thú thật lớn đối với Thạch Thuần, cứ một mực quấn chặt.
Khiến cho Thạch Thuần không ở nổi Vọng Cảng nữa, lúc này nàng mới đến đại học Giang Hải làm lão sư.
Kết quả con hàng này lại theo đến, hai ba ngày lại gây chuyện. Thạch Thuần cảm thấy phiền vô cùng. Trong lúc nàng đang suy nghĩ tìm cách để hắn ta biết khó mà lui, không nghĩ đến hắn ta lại không may mắn gặp phải Hạ Thiên.
Vừa lúc giao việc này cho Hạ Thiên xử lý luôn.
Mặc kệ Từ đại thiếu có chủ ý gì, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ từ bỏ mọi suy nghĩ, trở về thanh thản làm phú nhị đại của mình.
Quả nhiên, Hạ Thiên rất nhanh đã không còn kiên nhẫn, ném vị phú nhị đại giống như ném rác vào trong thùng rác.
“Thuần nha đầu, ngươi còn ăn cơm, uống rượu với loại ngu ngốc đó?” Sau khi ném vị phú nhị đại kia xong, Hạ Thiên lững thững bước vào văn phòng, bất mãn nói với Thạch Thuần.
Thạch Thuần thu hồi ánh mắt khỏi cửa sổ, cười nói: “Anh rể, ngươi xử lý những chuyện này vẫn thô bạo như vậy.”
“Đối với mấy thứ ngu ngốc đó cần dùng đến thủ đoạn đặc biệt sao?” Hạ Thiên hỏi ngược lại.
“Vị Từ đại thiếu đó cũng không phải nhân vật đơn giản.” Thạch Thuần mỉm cười, hai tay ôm mặt: “Hắn ta cũng không dễ dàng từ bỏ, về sau nhất định sẽ còn xuất hiện. Ngươi làm như vậy không giúp ta giải quyết phiền phức một cách triệt để.”
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Thạch Thuần: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi muốn ta xử lý tên ngu ngốc đó?”
Thạch Thuần ngáp một cái: “Hắn ta cũng đâu phạm tội chết, đừng hở một chút là xử lý, chỉ là có chút đáng ghét mà thôi, dây dưa từ Vọng Cảng đến Giang Hải, cũng xem như có nghị lực.”
“Thuần nha đầu, ngươi cố ý dẫn hắn ta đến Giang Hải?” Hạ Thiên hỏi.
Thạch Thuần làm ra vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: “Anh rể, ngươi đúng là không cái gì là không biết, ngay cả cái này cũng nhìn ra được?”
“Cái này có gì mà không nhìn ra được?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đối với loại người theo đuổi này, ngươi tối thiểu có mấy trăm loại phương pháp khiến hắn ta không dám có bất luận tâm tư nào, nhưng ngươi cái gì cũng không làm, đây không phải ám chỉ cho hắn ta sao?”
“A, thật ngại quá.” Thạch Thuần có chút mất hứng, phủi phủi tay, chậm rãi đứng dậy: “Ta vốn định gia tăng niềm vui thú cho anh rể, kết quả nhanh như vậy đã bị nhìn thấu.”
Hạ Thiên cũng chẳng có phản ứng quá lớn đối với Thạch Thuần, chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi nên nói cho ta biết, ngươi mở công ty cùng với Liễu Hàm và Vân Tiểu Đông là chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi nói công ty Thuần Nội Hàm sao? Công ty đó kinh doanh rất tốt mà.” Thạch Thuần cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì, cười nói: “Tình huống đang rất ổn, hoàn toàn không nghĩ đến một ngành nghề thiển cận lại kiếm được nhiều tiền như thế. Anh rể, ngươi không biết đâu, chúng ta mới ra mắt có một tháng mà đã có mấy nhà muốn đầu tư cho chúng ta.”
Hạ Thiên bất mãn nhếch miệng: “Hình như ngươi rất đắc ý về việc này.”
“Đương nhiên rồi.” Thạch Thuần khoát tay với Hạ Thiên, thuận miệng trấn an: “Ai chà, anh rể, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng ngươi nghĩ lại đi, người bôi đen ngươi và tập đoàn Thần Y của ngươi vĩnh viễn không có khả năng quét sạch. Một cục tiền như thế, vì sao chúng ta lại không kiếm?”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến với Thạch Thuần.
“Anh rể, chẳng lẽ ngươi quan tâm có người mắng ngươi?” Thạch Thuần mỉm cười trêu chọc: “Ngươi khiến ta có chút thất vọng rồi. Trong mắt của ta, anh rể ngươi là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, tại sao lại quan tâm chút phong thanh không đau không ngứa này.”
Hạ Thiên xác thực không quan tâm người khác mắng chửi hắn. Vấn đề mà hắn chú ý không phải cái này: “Ngươi còn lời nào khác muốn nói không?”
“A, có sao? Không có.” Tròng mắt Thạch Thuần hơi đảo, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, liền móc điện thoại ra: “Anh rể, khó khăn lắm ngươi mới đến đây một chuyến, để ta gọi điện thoại gọi Liễu Hàm, còn có Tiểu Đông cùng nhau ăn một bữa cơm, như thế nào?”
“Cũng được, gom ba người lại cùng một chỗ, sau đó thống nhất hỏi cho rõ ràng.” Hạ Thiên gật đầu.
Một bên khác, trong một gian phòng cao cấp tại một khách sạn ở Giang Hải.
Vị Từ đại thiếu bị Hạ Thiên ném như ném rác thật sự tức giận khó bình, lập tức cho người gọi địa đầu xà Giang Hải đến. Hắn ta nhất định phải cho Hạ Thiên một bài học khó quên. Nếu không, cơn tức này sẽ không cách nào tiêu được.
Từ lúc nào Từ Hoằng Trí bị người ta đối đãi qua như thế, càng nghĩ hắn ta lại càng giận, vỗ bàn một cái: “Người mà ta bảo các ngươi tìm đâu? Tại sao còn chưa đến?”
Cận vệ đi theo Từ Hoằng Trí hơi khom người giải thích: “Đại thiếu gia, người đang trên đường, lập tức đến ngay.”
“Mẹ kiếp, còn muốn bổn thiếu gia chờ hắn ta đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận