Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3646: Hắn ta chẳng lật nổi sóng gió gì đâu

“Ngươi là ai? Nơi này có phần nói chuyện của ngươi sao?”
Trần Xảo Xảo há miệng đáp trả trở lại, thái độ khá khinh thường.
Một nam nhân khoảng ba mươi tuổi dẫn theo một đám người chậm rãi tiến lên, cũng chẳng thèm nhìn Trần Xảo Xảo, chỉ yên lặng nhìn Hạ Thiên.
“Hạ tiên sinh, đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ ta không?” Khí độ nam nhân kia bất phàm, hắn ta mỉm cười chào hỏi với Hạ Thiên.
Từ trước đến nay, Hạ Thiên lười nhớ tên và hình dáng của người khác, trừ phi là mỹ nữ hoặc người thường xuyên gặp mặt. Nghe đối phương hỏi, hắn chỉ đáp: “Không nhớ, ngươi là ai?”
Nam nhân kia còn chưa trả lời, ánh mắt của Nam Cung Vũ đã sáng lên: “Uyên Nhi, ngươi đến đúng lúc lắm, tiểu tử này dám sỉ nhục danh dự của ta, còn muốn giội nước bẩn Nam Cung gia, ngươi nhất định phải thay gia gia đòi lại công đạo.”
“Sao?” Lam Y Nhân lập tức sinh lòng cảnh giác nhìn nam nhân kia: “Ngươi là Nam Cung Uyên, người nắm quyền hiện tại của tập đoàn Nam Cung?”
“Đúng, ta là Nam Cung Uyên.” Nam Cung Uyên mỉm cười, sau đó nói với Hạ Thiên: “Hôm đó tạm biệt nhau ở trạm gác trên đảo, ta vẫn luôn trông mong gặp lại Hạ tiên sinh, còn có Cửu cô nương. Bây giờ ta đã đạt thành ước nguyện.”
Nghe được cái tên này, Hạ Thiên ngược lại có chút ấn tượng: “Là cái tên ngớ ngẩn ngươi à? Ngươi còn chưa chết sao?”
Khi đó, Hạ Thiên và A Cửu ngồi thuyền đi tìm đảo Trường Sinh, kết quả nửa đường gặp phải Trường Sinh Đế Quân bị chìm, tiếp theo lại vớt được một chiếc thuyền khác, phát sinh một loạt các sự kiện liên tiếp nhau.
Lúc đó, Nam Cung Uyên này dường như đang đuổi giết một nữ nhân nào đó, sau đó bị Hạ Thiên cản lại.
Về sau, A Cửu tha cho hắn ta một mạng, để hắn ta tự sinh tự diệt trên đảo, nghĩ không ra hắn ta vẫn còn sống.
“Uyên Nhi, ngươi nói nhảm với hắn làm gì, trước cứu ta mau.” Nam Cung Vũ mất kiên nhẫn rống lên với Nam Cung Uyên: “Tiểu tử này không biết đã giở trò gì với ta, khiến cho ta không động đậy được.”
Nam Cung Uyên đang định nói mấy câu với Hạ Thiên, kết quả bị cắt ngang, lông mày không khỏi cau lại: “Ông không thấy ta đang nói chuyện với Hạ tiên sinh sao?”
“Thái độ của ngươi là như thế nào?” Nam Cung Vũ nổi giận quát mắng.
Gương mặt Nam Cung Uyên hiện lên sự chán ghét: “Ông câm miệng cho ta. Ta đang nói chuyện với Hạ tiên sinh, có phần ông chen miệng vào sao?”
“Làm càn!” Nam Cung Vũ giận tím mặt: “Ta là gia gia của ngươi, là gia chủ Nam Cung gia, chẳng lẽ ngươi còn muốn giúp người trong nhà làm nhục Nam Cung gia sao?”
“Có loại người như ông, Nam Cung gia mới bị mất mặt.” Nam Cung Uyên một chút cũng không nể mặt, trực tiếp mắng lại.
Lam Y Nhân nhìn hai ông cháu trước mặt, cảm thấy thật sự quá thần kỳ. Nhưng nghĩ lại nhà nàng đã từng có cục diện tương tự, nàng không khỏi lắc đầu không thôi.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi cũng muốn đến gây chuyện với ta?”
“Làm gì có chuyện đó?” Thái độ của Nam Cung Uyên vô cùng chân thành: “Hạ tiên sinh là ân nhân cứu mạng của ta, ta không cho phép bất cứ kẻ nào bất kính với ngươi. Ngươi hãy giao chuyện này cho ta xử lý.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta ngược lại muốn xem xem ngươi muốn giở trò gì.”
“Cảm ơn Hạ tiên sinh.” Nam Cung Uyên vô cùng cung kính khom người, sau đó quay người nhìn về phía Nam Cung Vũ và Trần Xảo Xảo: “Chuyện hôm nay sẽ do ta xử lý, chẳng những trả lại sự trong sạch cho tập đoàn Thần Y, mà còn phải vạch trần diện mạo ghê tởm của hai người.”
Khi nói, hắn ta còn đưa tay chỉ vào Nam Cung Vũ đang thất kinh và Trần Xảo Xảo đang kinh ngạc.
Nam Cung Vũ có chút luống cuống, thấp giọng nói: “Uyên Nhi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta chịu nhục, mặt mũi toàn bộ Nam Cung gia sẽ không còn sót lại chút nào, chẳng lẽ ngươi muốn đưa gia tộc vào chỗ chết?”
“Bớt làm bộ đi.” Nam Cung Uyên hừ lạnh một tiếng: “Ông chính là một lão phế vật, trước kia ỷ mình là gia chủ, khắp nơi hết ăn lại uống lừa tiền lừa sắc, làm hỏng cả thân phận, trong tộc không ai dám nói cái gì cũng bởi vì cái mặt mũi cẩu thí đó. Hôm nay, ta sẽ khoét bỏ ung nhọt của Nam Cung gia.”
Nam Cung Vũ biết đứa cháu này từ trước đến nay là người có chủ kiến, năng lực lại giỏi. Mấy năm qua chấp chưởng phần lớn sản nghiệp Nam Cung gia, uy vọng đang tăng trong gia tộc. Nếu hắn ta quyết tâm xử lý ông ta, chỉ sợ…
Chẳng lẽ ông ta mới chính là con chuột nhảy vào trong bẫy?
Trần Xảo Xảo cũng không sợ hãi. Dù sao nàng ta cũng không kết giao mật thiết với Nam Cung gia, chỉ là bồi lão già kia ngủ mấy lần, được tập đoàn Nam Cung giúp đỡ chút xíu, cũng không sợ Nam Cung Uyên làm gì nàng ta.
“Ngươi đủ rồi đấy.” Quả nhiên, Trần Xảo Xảo đã nổi nóng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chó săn của tập đoàn Thần Y à? Ngươi có tư cách gì mà xen vào việc của người khác?”
“Nếu ta có thể làm chó săn cho tập đoàn Thần Y, đó chính là vinh hạnh của Nam Cung Uyên ta.” Nam Cung Uyên cũng không thèm để ý Trần Xảo Xảo trào phúng: “Hôm nay, chúng ta phải nói chuyện từng cái cho rõ ràng. Trước tiên, ta xin nói đến chuyện vợ của Dịch Đại Sơn, rốt cuộc là sử dụng sản phẩm của bên nào mà bị hủy dung.”
Tiếp theo, hắn ta vung tay lên: “Mau dẫn người đến đây.”
Mọi người dần dần tản ra, một nữ nhân đeo khăn che mặt chậm rãi bước về phía bên này.
Gần như tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang, nhân viên quay phim cũng lia ống kính về phía bên đó.
Lam Y Nhân không khỏi nhích lại gần Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Ông xã, Nam Cung Uyên đó rốt cuộc muốn làm gì vậy? Là địch hay là bạn?”
“Vợ Tiểu Y Y, nàng không cần khẩn trương.” Hạ Thiên nói: “Chẳng quan tâm hắn ta là địch hay bạn, dù sao chúng ta cứ đứng xem kịch là được. Cho dù hắn ta có âm mưu quỷ kế gì, hắn ta cũng không lật nổi sóng gió gì đâu.”
Thật ra Lam Y Nhân không có khẩn trương. Nàng đã có chút sáng tỏ sự việc hôm nay.
Nam Cung Vũ và Trần Xảo Xảo muốn gài bẫy bôi nhọ tập đoàn Thần Y, để tập đoàn Thần Y hoàn toàn rời khỏi thị trường khổng lồ Thiên Hải, sau đó bọn họ sẽ mô phỏng sản phẩm tập đoàn Thần Y mà kiếm lời.
Dù sao, tổn thất cũng là danh dự tập đoàn Thần Y, cớ sao mà không làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận