Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2370. Kẻ lừa đảo

"Thật có lỗi, để hai vị hoảng sợ." Triệu Thanh Ca thấy tráng hán một mắt đã trầm tĩnh lại, bèn nói với Hạ Thiên và A Cửu: "Xin hai vị hãy tha thứ cho vị huynh đệ này, dù sao hắn chịu tổn thất không nhỏ, lại còn vì vụ tai nạn trên biển mà tâm tình trở nên bất ổn, nên mới phát cáu với hai vị."
Tâm tình của A Cửu quả thật chịu phải một chút ảnh hưởng, nhưng cũng không có để tâm đến nó, thản nhiên nói: "Triệu thuyền trưởng khách khí."
Hạ Thiên bĩu môi, lười biếng nói: "Chuyện này có gì mà phải hoảng sợ chứ, loại đồ đần này chúng ta gặp quá nhiều rồi."
Nghe được hai chữ “đồ đần”, tráng hán một mắt lại có phần không kiềm chế được, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, cuối cùng vẫn là kiềm được cơn giận này.
"Các ngươi giới thiệu đôi chút về bản thân đi." Triệu Thanh Ca nhìn hai vị khách nhân còn lại, "Dù trong quá khứ có ân oán gì, hay có quen biết nhau đi chăng nữa, nói chung ở trên thuyền của ta, mọi người đều là bạn."
Hai vị khách nhân ấy không khỏi liếc nhìn nhau một cái, xem ra bọn họ dường như là có quen biết nhau.
Một thanh niên trong đó có ngoại hình đặc thù trông như người nước ngoài, cười ha hả, nhún vai một cái, mở miệng nói: "Được thôi, vậy ta giới thiệu trước, ta tên Mahan, là một du học sinh, chỉ đi đăng ký đoàn du lịch trên du thuyền để đi nghỉ mát, không ngờ là lại gặp tai nạn trên biển, con thuyền tan tành. Ta và vị bằng hữu này ôm một khúc gỗ để nổi trên mặt nước, còn tưởng rằng chuyến này chết chắc rồi, không nghĩ tới được Triệu tiên sinh cứu."
"Ta tên Cao Trân Trân, sinh viên năm 4 của đại học Thiên Hải, là hướng dẫn viên du lịch của đoàn du lịch mà Mahan đăng ký." Một cô gái trẻ khác có khuôn mặt hơi tròn xoe, vóc dáng thì tương đối, có phần câu nệ, nói.
Triệu Thanh Ca vỗ tay, chỉ vào Hạ Thiên và A Cửu, cười nói: "Hai vị này các ngươi khả năng là không quen, nhưng hẳn đã nghe nói qua, một vị là lão bản Hạ Thiên của tập đoàn Thần Y Giang Hải, y thuật có thể nói là thiên hạ vô song. Còn vị kia chính là trợ thủ của nữ thần y đệ nhất hạ danh chấn kinh thành năm đó, tên là A Cửu."
"A, A Cửu tiểu thư ta có nghe nói qua." Trong đôi mắt Cao Trân Trân bỗng lóe lên tinh quang sùng bái, "Ở Thiên Hải bọn ta cũng có danh tiếng khá lớn, ta và người nhà ta là thành viên của chuỗi bệnh viện Y Nhân Các, phúc lợi khá ổn, trên cơ bản lúc khám bệnh không cần trả tiền."
Tên tráng hán một mắt không nhịn được mắng: "Nếu ngươi cũng là người Thiên Hải, vậy hẳn là cũng biết Y Nhân Các là bọn lừa đảo, còn vụ vị A Cửu này đến Thiên Hải bán thuốc vào năm đó nữa."
"Vụ mà ngươi nói, ta thật sự không biết." Cao Trân Trân lắc đầu, ánh mắt kiên định nói: "Nhưng ta biết bệnh viện Y Nhân Các tuyệt đối không phải là bọn lừa đảo, hơn nữa cũng chưa từng có thu tiền của bọn ta."
"Ta thấy ngươi chính là kẻ lừa đảo!" Tráng hán một mắt chê cười nói: "Nếu như tịch thu tiền của các ngươi, vậy ngươi và người nhà ngươi làm sao có thể trở thành thành viên của Y Nhân Các hả?"
Cao Trân Trân không có bị lời nói đầy cay độc của tên tráng hán đó dọa sợ, chậm rãi giải thích: "Bởi vì tất cả thành viên trong bệnh viện Y Nhân Các đều là những hộ gia đình nghèo đã trải qua xét duyệt, còn có một bộ phận gia đình bình thường không thể trả nổi lượng tiền viện phí khổng lồ.”
“Hơn nữa phần lớn thuốc trong Y Nhân Các đều là miễn phí, trên cơ bản người giàu khám bệnh cũng chỉ lấy tiền khám bệnh. Cho nên, chuyện bán thuốc mà ngươi nói, tuyệt đối là đụng phải kẻ lừa đảo."
"Chuyện này..." Tráng hán một mắt lập tức ngậm miệng không nói gì.
"Tốt quá rồi." Triệu Thanh Ca nhìn về phía tráng hán một mắt, nhẹ giọng nói: "Vương tiên sinh, hiểu lầm cũng đã được gỡ bỏ. Năm đó, người mà ngươi đụng phải tuyệt đối là kẻ lừa đảo giả mạo Cửu tiểu thư."
"Ta vẫn không tin." Tráng hán một mắt liếc mắt đánh giá A Cửu, "Nếu như là kẻ lừa đảo, vì sao lại giống đến như vậy, hơn nữa còn có mấy danh nhân ở thành phố Thiên Hải xác nhận cho nàng."
"Thế thì xin hỏi là mấy danh nhân nào?" Lúc này, A Cửu nảy sinh hứng thú, bèn hỏi: "Bọn người này vậy mà dám dùng danh nghĩa của ta và Y Nhân Các để đi lừa đảo, nếu như không biết thì thôi, bây giờ đã biết, vậy thì dĩ nhiên là phải truy cứu tới cùng."
Tráng hán một mắt xùy cười một tiếng, nói: "Ngươi biết thì sao chứ, những người kia tiền nhiều thế lớn ở thành phố Thiên Hải, ngươi chỉ là mở bệnh viện, tính bắt bọn họ như thế nào?"
"Ngươi chỉ cần nói tên bọn hắn là được, ta tự có cách để đối phó bọn hắn." A Cửu từ từ dụ dỗ, nói: "Đám người đó lừa ngươi, lẽ nào ngươi không muốn báo thù sao?"
"Đây là ngươi muốn ta nói đó nha." Con mắt còn lại của tráng hán một mắt chuyển động, nói với A Cửu: "Đến lúc đó, ngươi đừng có mà đẩy hết mọi chuyện lên đầu ta."
"Trước khoan đã." Triệu Thanh Ca đập tay, cắt ngang cuộc đối thoại giữa A Cửu và tráng hán một mắt, thu hút sự chú ý của mọi người lên người hắn lần nữa, "Có chuyện gì, sau khi ăn xong, các ngươi có thể thương lượng riêng với nhau mà, bây giờ cứ dùng bữa đã."
Nếu chủ thuyền đã nói như vậy, A Cửu cũng không có truy vấn, ánh mắt của tên tráng hán một mắt kia bỗng nhiên lóe lên.
Ngay lúc mọi người im lặng không lên tiếng để ăn cơm, bỗng nhiên có một thủy thủ vội vã xông vào, tiến đến bên tai Triệu Thanh Ca bên tai nói nhỏ mấy câu.
Triệu Thanh Ca biến sắc, sau đó dùng khăn ăn lau miệng, có phần áy náy, cười nói: "Ta có chút việc quan trọng cần phải đi xử lý, mấy vị cứ tự nhiên, ta sẽ quay lại ngay thôi."
Dứt lời, hắn cùng với thủy thủ kia vội vã rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận