Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2793: Tuỳ thời phụng bồi

Bữa tối ở kiếm xá khá phong phú, sơn hào hải vị mọi thứ đều không thiếu, còn có rượu cay đặc sắc nhất Thanh Kiếm Châu, Xích Tuyết Quỳnh, chỉnh tề sắp trên một bàn tròn.
Nhìn không hề có chỗ nào là thanh đạm.
Nhưng Tiêu Thính Vũ thích nhất là cảm giác đậm đà như thế này, tương tự như tính cách hay kiếm pháp của hắn ta.
Nội viện kiếm viện, ngoại trừ chủ nhân Tiêu Thính Vũ còn có ba vị bằng hữu của hắn ta, đương nhiên cũng đều là kiếm khách. Kết giới đình viện che phủ phong tuyết, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tuyết rơi, thỏa mãn được cái sự tao nhã.
“Tiêu lão đệ, ngươi gọi chúng ta đến chính là để nhìn một bàn thức ăn này sao?” Một kiếm khách trung niên mũi đỏ hơi bất mãn nói: “Có gì thì ngươi mau nói ra đi. Nói xong thì bắt đầu ăn cơm. Lão tử đói bụng quá rồi.”
“Hồng Tị Quỷ, ngươi yên tĩnh một chút được không? Nếu ngươi còn kêu la nữa, ngươi có tin ta một kiếm nạo cái mũi của ngươi đi không?” Một công tử áo trắng tay cầm ngọc phiến không hài lòng với thái độ của kiếm khách mũi đỏ: “Còn nữa, ngươi có thể chỉnh lại khẩu âm Nam quốc của ngươi hay không? Không được thì im miệng lại, nghe khó chịu quá.”
“Hắc hắc.” Kiếm khách mũi đỏ cũng không phản bác, chỉ gượng cười hai tiếng.
Người còn lại mặc áo bào đỏ, ngay cả lông mày cũng có màu đỏ, nhưng tính tình lại trầm ổn nhất trong ba người, từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Thính Vũ.
“Hôm nay có hai vị nữ kiếm khách đến Kim Thiên kiếm xá, các ngươi có biết không?” Tiêu Thính Vũ chắp tay sau lưng dạo bước mấy lần trong viện, sau đó quay đầu lại nhìn ba người bằng hữu của mình.
“Biết.” Kiếm khách mũi đỏ lặng lẽ nói: “Nghe nói bọn họ một kiếm chém trắc kiếm bi thành ba đoạn, rất bá đạo.”
Công tử cầm ngọc phiến khẽ cười một tiếng, khinh thường nói: “Lòe người thôi! Gần trăm năm nay, các đại kiếm môn đều thu nhận những nữ đệ tử có thiên phú hơn người. Lai lịch hai nữ nhân này rất đáng nghi.”
“Bọn họ có phải tán tu không?” Nam tử mặc áo bào đỏ lạnh nhạt hỏi, sau đó đưa mắt nhìn sang công tử cầm ngọc phiến.
“Tán tu?” Nét khinh thường trên gương mặt công tử cầm ngọc phiến lại càng đậm: “Ngươi tu hành như thế nào vậy? Nếu không có rất nhiều đan dược, linh khí cung cấp, cho dù thiên phú có cao hơn nữa cũng sẽ bị xem thành rác rưởi mà thôi. Hơn nữa, cái gọi là tán tu, tư chất quá kém, là phế vật chẳng có tông môn nào để ý.”
Lời nói của hắn ta tổn thương người quá đáng. Nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ tạo thành tranh cãi nảy lửa, bởi vì kiếm xá có không ít kiếm khách tán tu.
Nam tử mặc áo bào đỏ cười nhẹ, có chút châm chọc: “Ta nghe nói tổ sư khai phái Ngọc Kiếm Môn các ngươi xuất thân là tán tu. Ngươi nói như vậy không sợ bị trục xuất khỏi sư môn sao?”
“Xích Mi Tử, lời này của ngươi là có ý gì?” Công tử cầm ngọc phiến thu lại quạt xếp trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử mặc áo bào đỏ.
Nam tử mặc áo bào đỏ không cảm thấy mình nói sai điều gì, cười hỏi: “Ta nói sai cái gì sao?”
“Ha ha, mấy năm không gặp, lửa trên lông mày không thêm được bao nhiêu, nhưng tính tình ngược lại cứng rắn hơn không ít.” Công tử cầm ngọc phiến cười nhạo không thôi, đầu quạt chỉ vào đối phương: “Nếu ngươi không phục Ngọc mỗ, ngươi có thể hạ phong kiếm thiếp, chúng ta phân cao thấp kiếm đạo với nhau.”
Nam tử mặc áo bào đỏ thản nhiên đáp: “Tùy thời phụng bồi.”
“Được rồi, hôm nay tuyết đẹp như tranh vẽ. Nếu hỏa khí hai vị quá vượng, ngược lại làm hỏng phong cảnh.” Tiêu Thính Vũ cười khẽ: “Mặc dù lời Ngọc Khanh nói không xuôi tai cho lắm nhưng không phải là không có lý. Hai nữ nhân kia đích thật rất đáng nghi.”
“Rất khả nghi.” Kiếm khách mũi đỏ không nhịn được cơn nghiện rượu, mở bình Xích Tuyết Quỳnh rót cho mình một bát, vừa uống vừa nói: “Chỉ là hai nữ nhân thôi mà, kiếm thuật có cao hơn nữa cũng có thể tạo ra con sóng bao lớn.”
Công tử cầm ngọc phiến ngược lại tán đồng kiếm khách mũi đỏ, cười nói: “Không sai, chỉ là vì nữ kiếm tu khá ít, mọi người cảm thấy hiếm lạ mà thôi, không cần chú ý quá nhiều.”
“Không thể nói như vậy.” Tiêu Thính Vũ khoát tay, thái độ trịnh trọng: “Tính toán có nhiều bao nhiêu cũng sẽ bại trong tay những chi tiết nhỏ. Bất kỳ thứ gì vượt ra khỏi kế hoạch, chúng ta đều phải coi trọng. Đối với những chuyện trong kế hoạch, chúng ta đều có đối sách. Nhưng những nhân vật nhìn như không quan trọng này lại dễ dàng gây ra biến số.”
Kiếm khách mũi đỏ lại rót thêm một chén rượu, nhìn Tiêu Thính Vũ: “Ý của Tiêu công tử là muốn sớm diệt trừ hai nữ nhân này để đề phòng sinh biến?”
“Ta không có nói như vậy.” Tiêu Thính Vũ mỉm cười lắc đầu: “Ta chỉ muốn nhắc nhở ba vị, đừng lơ là. Nếu không, chúng ta rất có khả năng thất bại trong gang tấc.”
“Hừ, bổn công tử không tin chỉ có hai nữ tử lại có thể làm hỏng đại kế nhiều năm của chúng ta.” Công tử cầm ngọc phiến vẫn khinh thường như cũ: “Nếu muốn lấy mạng bọn họ, thật ra không cần chúng ta ra tay. Ta chỉ cần sắp xếp vài người là được.”
“Tu vi kiếm đạo nữ tử đeo kiếm không thấp, có thể một kiếm ép quần hùng, người nào dưới tay ngươi có thể làm được?” Nam tử mặc áo bào đỏ không chút khách sáo bác bỏ.
Công tử cầm ngọc phiến phẫn nộ quát: “Nếu không thành, bổn công tử tự thân xuất mã. Lần này ngươi sẽ không phản đối chứ?”
“Các ngươi đừng cãi nhau nữa.” Tiêu Thính Vũ rót cho mỗi người một chén rượu, thản nhiên nói: “Ta đã hạ kiếm thiếp cho hai nữ tử kia rồi, hẹn gặp bọn họ vào hoàng hôn ngày mai. Nếu bọn họ dám đến, vừa lúc chúng ta tìm hiểu nguồn gốc của bọn họ luôn.”
“Nếu bọn họ không đến thì sao?” Kiếm khách mũi đỏ thuận miệng hỏi một câu.
Tiêu Thính Vũ cau mày, giọng nói lạnh xuống: “Vậy thì giết. Bên trong đại hội thử kiếm, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh. Hỏa Mạch thần kiếm của Chú Kiếm sơn trang chỉ có thể rơi vào tay chúng ta mà thôi.”
….
Bạn cần đăng nhập để bình luận