Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3575: Nàng xem đi, ta nói đâu có sai

Nhiếp Vân Thiên không nhìn những người này nữa, chỉ tay vào Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý: “Hành vi của các ngươi tối hôm qua đã có người phát hiện, gửi tin báo cho ta biết. Bây giờ lão phu cho các ngươi hai lựa chọn, một là bây giờ quỳ xuống sám hối lỗi lầm của các ngươi, sau đó mặc cho lão phu xử trí. Lão phu có thể tha cho các ngươi một mạng.”
Nói xong, ông ta dựng ngón tay thứ hai lên: “Thứ hai, dựa theo tộc quy xử lý, nghiêm trị không tha.”
“Lão thất, ngươi nên dừng cương trước bờ vực đi.” Lão đạo sĩ thở dài, sau đó nói: “Người mà ngươi cậy vào đã thất bại. Mặc kệ là linh mạch Xích Nguyệt dưới đáy Hoàng Sơn hay là hắc thủ sau màn Nhậm Ngự Thiên, tất cả đều đã chết hết rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Nhiếp Vân Thiên không biết việc này, mắt mở thật to, nhưng rất nhanh liền trấn định lại: “Ta hiểu rồi, ngươi nhất định đang nói hươu nói vượn, muốn đảo loạn tâm tư của lão phu. Ta nói cho ngươi biết, làm như vậy không có lợi ích gì đâu.”
Lão đạo sĩ lắc đầu: “Thế thì vì sao ngươi còn chấp mê bất ngộ, ngươi không ngại nhìn hắn ta là ai?”
Nhiếp Vân Thiên thuận theo hướng lão đạo sĩ đã chỉ, đột nhiên phát hiện Hoàng Y đang đứng trong góc, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi, ngươi… không phải ngươi đang bị trói dưới chân núi sao?”
“Ta nhận ra ngươi.” Hoàng Y vô cùng lạnh nhạt: “Khoảng năm mươi năm trước, Nhậm Ngự Thiên đã từng mang ngươi đến gặp Xích Nguyệt. Ngươi đã uống Trường Xuân Đan, chính là dùng linh khí trong cơ thể ta luyện chế.”
Nhiếp Vân Thiên nghe xong, trong lòng kịch chấn nhưng rất nhanh ông ta phát hiện chỗ không ổn: “Trên người ngươi… tại sao không có linh khí lưu động?”
“Cái này, ngươi không cần phải biết.” Khi Hoàng Y nói lời này, không tự chủ được nhìn Hạ Thiên một cái.
Nhiếp Vân Thiên chậm rãi thu liễm lại biểu hiện trên nét mặt, hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi đúng là hảo thủ đoạn, tìm người giả mạo sơn thần Hoàng Sơn, thiếu chút nữa bị các ngươi lừa rồi.”
“Hắn ta là hàng thật giá thật đấy.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Chúng ta đã cứu hắn ta từ dưới lòng đất ra.”
“Tiểu muội chân dài, không cần giải thích với ông ta đâu, ông ta sẽ không nghe.” Hạ Thiên mỉm cười: “Nếu thừa nhận, ông ta sẽ không còn thứ gì nữa. Cho nên, đánh chết ông ta cũng sẽ không nhận đâu.”
Lão đạo sĩ vẫn cố thuyết phục: “Lão thất, chỉ cần ngươi lạc đường biết quay lại, ta có thể năn nỉ Tiểu Lý. Dù sao ngươi cũng là ông nội của nàng, huyết mạch tương liên, nàng ấy sẽ không làm gì ngươi.”
Nhiếp Vân Thiên quả thật có chút do dự. Bây giờ ông ta không chiếm được thượng phong, nhất là bây giờ ông ta còn chưa nhận được tin tức Nhậm Ngự Thiên, Nhiếp Côn Bằng đáp lại, không khỏi cảm thấy kinh hoảng: “Chẳng lẽ bọn họ chết thật rồi sao?”
“Gia gia, ông không cần lo lắng cho an nguy của mình. Ta không giống ông.” Nhiếp Tiểu Lý lên tiếng: “Chỉ cần ông buông bỏ dã tâm quyền lực, yên ổn an dưỡng tuổi già, ta cam đoan sẽ không có ai bắt ông.”
“Hừ, nói nghe êm tai nhỉ.” Nhiếp Vân Thiên hiển nhiên không tin mấy lời hứa hẹn suông này: “Lão phu mới là gia chủ. Bây giờ là lúc các ngươi nên cầu xin lão phu tha thứ, các ngươi còn một phút.”
Lão đạo sĩ lắc đầu, trực tiếp từ bỏ: “Được rồi, ông ta đã chấp mê bất ngộ, nói cái gì cũng vô dụng thôi.”
“Hừ, thời gian đã hết, các ngươi còn chưa đưa ra quyết định, vậy cũng đừng trách ta.” Nhiếp Vân Thiên quát lớn với những người ủng hộ mình: “Người đâu, bắt hết bọn họ cho ta.”
Đám người kia lên tiếng đồng ý, phóng tới đám người Hạ Thiên.
“A, a, a.”
Chỉ tiếc bọn họ còn chưa đến gần, cả người đã bay lên, xếp thành một đống bên ngoài.
“Chỉ đám người này thôi, một mình ta cũng có thể giải quyết.” Ninh Thụy Thần phủi tay, khinh thường nói: ‘Lão gia hỏa, còn ai nữa không?”
“Tiểu tử, ngươi muốn chết.” Nhiếp Vân Thiên giận tím mặt, thân hình khẽ động, trong nháy mắt đuổi đến trước mặt Ninh Thụy Thần, dùng tay thành trảo, lập tức nắm chặt cổ họng đối phương. Chỉ cần hơi dùng sức một chút, ông ta có thể bóp cổ đối phương thành hai đoạn.
Nhưng còn không đợi ông ta dùng sức, cả người đã chịu một cước.
Nhiếp Vân Thiên bay rớt ra ngoài, đụng ngã bức tường mới chịu ngừng lại.
“Có lời thì nói, có lý thì phải phân rõ phải trái. Ra tay, ngươi không có phần thắng đâu.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh nhạt nói.
“Phản thiên.” Nhiếp Vân Thiên cảm thấy nhục nhã vô cùng. Ông ta đường đường là gia chủ Nhiếp gia, lại bị một nữ nhân đá bay, quả thật là thiên đại nhục nhã: “Lão phu giết ngươi chết.”
Nhiếp Vân Thiên dậm chân một cái, đằng không bay lên, giống như diều hâu vồ thỏ nhào về phía Ninh Nhụy Nhụy.
Bành.
Một tiếng vang thật lớn, Nhiếp Vân Thiên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, không khỏi kinh ngạc từ dưới đất bò dậy.
“Lão thất, đừng lãng phí thời gian nữa.” Lão đạo sĩ nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, ngay cả Xích Nguyệt, Côn Bằng, còn có Nhậm Ngự Thiên thua trong tay bọn họ, chút bản lãnh này của ngươi không đáng chú ý, ngươi nên từ bỏ đi.”
Nhiếp Vân Thiên run rẩy đứng dậy, vừa đang định nói cái gì, kết quả cổ họng ngòn ngọt, há miệng phun ra một ngụm máu.
“Thôi, tài nghệ lão phu không bằng người. Lần này coi như…” Nhiếp Vân Thiên xác thực cảm thấy tình thế không ổn, vẫn nên bảo mệnh quan trọng hơn.
Nhưng vừa mới nói được phân nửa, một tiếng cuồng tiếu bỗng nhiên vang lên giữa không trung.
“Ha ha ha, Nhiếp Vân Thiên, ngươi đúng là nhát gan, bị nữ nhân đánh thành như vậy. Về sau ngươi đừng nói ngươi là bạn của ta nhé.”
Nhiếp Vân Thiên nghe được tiếng cười kia, mừng như điên, thái độ thay đổi trong chớp mắt: “Chỉ dựa vào đám rác rưởi các ngươi mà cũng muốn lão phu khuất phục. Vọng tưởng!”
“Năm phút đã hết. Lão phu một người cũng không tha thứ. Các ngươi toàn bộ đều chết chắc… phốc.”
Vừa dứt lời, Nhiếp Vân Thiên đã phun máu tươi, ngã xuống đất không dậy nổi.
Mọi người không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Hạ Thiên cười nói: “Vợ tiếp viên hàng không, ta đã nói rồi, ông ta cứu không nổi đâu. Nàng xem đi, ta nói đâu có sai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận