Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3343: Ngươi nên tỉnh lại một chút

“Ngươi xấu quá, ta không muốn nghe ngươi nói chuyện, càng không muốn nhìn thấy mặt của ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói.
Quả nhiên, Mị Hậu mặt máu thịt be bét há miệng muốn phát ra tiếng kêu, kết quả một chút âm thanh cũng không nghe được, cơ thể không thể động đậy, từng chút một chìm xuống, cho đến khi chìm hẳn.
Tào Thiển Thiển há to miệng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Một lát, sau, mấy vạn tượng đá quả nhiên chậm rãi khôi phục lại bình thường, có tượng vẫn còn là người, có tượng chỉ còn lại linh hồn, nhưng tất cả đều thu được tự do. Ai nấy đều nhìn Hạ Thiên, cảm động đến rơi nước mắt.
Hạ Thiên không hứng thú tiếp nhận cảm kích của người khác. Hắn rời khỏi khu vực này, bởi vì hắn cảm nhận được một khí tức quen thuộc.
“Này, chờ ta với.” Tào Thiển Thiển sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Không có Hạ Thiên bảo vệ, nàng ở bên trong bí cảnh nguy cơ tứ phía, lúc nào cũng có thể chết không có chỗ chôn.
Hạ Thiên đi cũng không nhanh, nhưng Tào Thiển Thiển phát hiện nàng sao cũng không thể đuổi kịp hắn, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng.
Không bao lâu sau, Hạ Thiên đến một bờ sông.
Con sông này nhìn không rộng, khoảng ba bốn mét, dòng nước rất nhạt, thanh tịnh thấy đáy, hiển nhiên có thể lội qua, cho nên trên sông không có cầu.
“Làm sao vậy? Ngươi sợ nước à?” Tào Thiển Thiển phát hiện Hạ Thiên đứng ngẩn ra bên bờ sông, không khỏi chạy chậm đến, hỏi dò: “Nếu không, ta cõng ngươi qua?”
Hạ Thiên hỏi lại: “Ngươi khẳng định?”
“Ngươi đừng nhìn dáng dấp ta gầy, nhưng ta cũng có bắp thịt đó.” Tào Thiển Thiển thấy Hạ Thiên giống như đang giễu cợt nàng, lập tức vén lên tay áo, giơ giơ cơ bắp: “Cõng ngươi không thành vấn đề.”
“Được rồi, ta không có thói quen để nữ nhân cõng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta cũng không sợ nước.”
Tào Thiển Thiển không hiểu hỏi: “Vậy ngươi đứng ngẩn ra trên bờ sông làm gì?”
“Ta không có đứng ngẩn.” Hạ Thiên chậm rãi nhìn nước sông chảy xuôi, khó chịu nói: “Ta đang chờ khi nào thì nó ra tay.”
“Ai? Ai ra tay?” Tào Thiển Thiển lại càng thêm nghi hoặc không thôi. Nhìn chung quanh, cũng không có ai tồn tại.
Hạ Thiên chỉ vào đáy sông thanh tịnh: ‘Ta đang nói nó đấy.”
“Nước này… làm sao thế? Chẳng lẽ còn có thể nhảy dựng lên đánh ngươi hay sao?” Tào Thiển Thiển nhịn không được cười nói. Nàng cảm thấy tính cách của Hạ Thiên chẳng những có chút tố chất thần kinh, hơn nữa còn có chút thiên mã hành không: “Đừng nói chơi nữa. Mấy trò cười này tuyệt không buồn cười… A!”
Bốp!
Lời còn chưa nói hết, Tào Thiển Thiển cảm giác mặt mình giống như có ai đó tát vào.
Tào Thiển Thiển ôm mặt, mờ mịt nhìn xung quanh: “Ai đánh ta?”
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Hạ Thiên cười một tiếng hỏi ngược lại.
Tào Thiển Thiển biết chắc chắn không phải Hạ Thiên đánh, bởi vì khi nàng nói chuyện nàng vẫn nhìn Hạ Thiên. Nhưng trước mắt ngoại trừ Hạ Thiên chỉ còn nàng, không còn người thứ ba, chẳng lẽ có quỷ sao?
“Nơi này không có quỷ.” Hạ Thiên nhìn Tào Thiển Thiển đang ngờ vực vô căn cứ.
Tào Thiển Thiển lại càng thêm khó lý giải: “Không có quỷ, vậy ai đánh… Khoan đã, tại sao ngươi biết ta đang suy nghĩ chuyện gì?”
“Bởi vì ta không có gì là không biết.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Tào Thiển Thiển không tin.
Bốp bốp.
Lúc này lại tả hữu khai cung. Mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng khóe mắt Tào Thiển Thiển vẫn bắt được một chút hình ảnh.
Vừa rồi giống như có thứ gì đó từ trong nước nhảy ra ngoài, sau đó lắc lư trước mặt nàng, rồi dùng tốc độ cực nhanh nhảy vào trong nước.
“Nước, trong nước có quái vật.” Tào Thiển Thiển chỉ vào con sông, kêu lên với Hạ Thiên.
Hạ Thiên vẫn bình tĩnh: “Không phải trong nước có quái vật mà nước này chính là quái vật.”
“Làm sao bây giờ? Làm sao chúng ta có thể vượt qua?” Tào Thiển Thiển có chút lo lắng nói.
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Ta đi qua rất đơn giản, nhẹ nhàng nhảy một cái là qua ngay.”
“Vậy vì sao… chẳng lẽ ngươi chờ ta?” Tào Thiển Thiển bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, có chút do dự hỏi: “Không phải ngươi coi trọng ta chứ? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không phải kiểu người ta thích.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Dung mạo của ngươi vẫn còn xấu, không đủ xinh đẹp, ngay cả tư cách làm vợ dự bị của ta cũng còn chưa đủ.” Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói.
Tào Thiển Thiển giống như bị vạn tát tai tát vào mặt. Bị đánh đau chỉ là phụ mà thôi. Bây giờ nàng chỉ muốn dùng tay xé rách miệng Hạ Thiên.
Rầm rầm!
Lúc này, nước sông cảm nhận được nó bị coi nhẹ, lập tức từ đường sông nhảy lên, cuộn lên sóng lớn cuồn cuộn nhào về phía Hạ Thiên.
“Nhịn không được nữa rồi à?” Nét mặt Hạ Thiên cũng không có bao nhiêu thay đổi, Định Hải Thần Châm giữa ngón tay đã sáng lên, nhẹ nhàng nhấn xuống nước sông.
“A!”
Nước sông hét thảm một tiếng, sóng nước uốn éo, liều mạng lui về bên trong đường sông.
Đáng tiếc đã muộn.
Tuy Định Hải Thần Châm này chưa chắc là Định Hải Thần Châm trong truyền thuyết nhưng cũng không phải phàm phẩm.
Ngay cả biển cũng có khả năng định trụ, huống chi chỉ là một con sông nhỏ.
“Muốn chạy, không còn kịp nữa rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tùy ý rót vào một sợi Băng Hỏa linh khí. Nước sông trong nháy mắt bị đông kết từng khúc, rất nhanh vỡ vụn thành từng mảnh, bị chưng thành hơi nước, một lát sau đã tiêu tán không còn, vô tung vô ảnh.
“Cái này…” Tào Thiển Thiển cảm giác tam quan của mình một lần nữa bị khiêu chiến nghiêm trọng, hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
Nhưng không đợi nàng hoàn hồn, một đường sông trống rỗng giống như vật sống bỗng nhiên nhô lên, như mãnh thú nhắm người mà nuốt, nuốt lấy Hạ Thiên và Tào Thiển Thiển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận