Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2051. Lại dùng thủ đoạn hèn hạ

“Đối thủ của ngươi bây giờ là ta.” Ninh Nhụy Nhụy thật sự cản Tô Diệp lại, mặc dù một số lúc Hạ Thiên không quá đáng tin, nhưng chuyện quan trọng chưa từng lừa nàng, tất nhiên hắn nói nàng có thể thắng, vậy nàng nhất định sẽ thắng.
Tô Diệp nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tránh ra, ta không đánh nữ nhân.”
“Là không đánh nữ nhân, hay là đánh không lại nữ nhân?” Ninh Nhụy Nhụy kích thích Tô Diệp thêm một lần.
“Vậy cũng đừng trách ta.” Tô Diệp không nhịn được nhục nhã, không kịp chờ để lấy lại danh dự từ Hạ Thiên, tìm lại thể diện đệ nhất thiên tài Đại Bắc Hồ của hắn.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn nắm đấm của Tô Diệp, thật ra có chút rụt rè trong lòng, kinh nghiệm chiến đấu của nàng thực sự không đủ, chớ nói chi là chiến đấu với một vị người tu tiên, vốn nàng còn tưởng rằng có cuộc chiến gian khổ, kết quả nàng lại ngạc nhiên phát hiện vậy mà nàng có thể nhìn thấu đường quyền của Tô Diệp.
Ninh Nhụy Nhụy đã sớm nhẹ nhàng lui nửa bước, lại nghiêng người, lúc này nắm đấm của Tô Diệp đánh qua, vừa vặn đánh hụt.
Tô Diệp hô “A” Một tiếng, chưa có trở lại bình thường, lại lần nữa bay ngược ra ngoài.
“Lưu manh đáng chết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, là ta trở nên lợi hại hơn sao?” Ninh Nhụy Nhụy có chút hưng phấn mà hỏi Hạ Thiên: “Vừa rồi ta sớm thấy được nắm đấm của hắn đánh về nơi nào.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Tiểu muội chân dài, ngươi không có trở nên lợi hại, chỉ là hắn trở nên ngây dại mà thôi.”
“Ta, ta không phục!” Tô Diệp lại bò dậy từ dưới đất, trong miệng vẫn là câu đấy!
“Này, ngươi còn nói chính mình là đệ nhất thiên tài gì đó, thế mà không chịu thua!” Ninh Nhụy Nhụy có chút không nhìn nổi: “Đại nam nhân thua chính là thua, đã mấy lần rồi, lại chết không chịu nhận, ném mặt mũi của Đại Bắc Hồ gì đó của ngươi.”
“Đừng nói nữa, lần này...... Coi như ta thua.”
Tô Diệp thân là đệ nhất thiên tài trong mấy trăm năm qua của Bắc Hồ sơn trang, từ trước đến nay đều tự phụ, cực kỳ coi trọng danh dự, nghe thấy những lời nọ của Ninh Nhụy Nhụy, lập tức ngượng đến nỗi mặt mũi đỏ lên.
“Cái gì gọi là coi như, ngươi đã thua rồi.” Ninh Nhụy Nhụy khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ trong lòng của ngươi một chút cũng không tính sao?”
“Danh ngạch là của các ngươi.” Tô Diệp cố nén tức giận ở đáy lòng, lách người qua, chỉ vào một cánh cửa cách đó không xa: “Thông đạo ở chỗ này, các ngươi đi xuống trước đi.”
Hạ Thiên không nói hai lời trực tiếp ôm Ninh Nhụy Nhụy đi tới cánh cửa kia.
“Sao lại đột nhiên thẳng thắn như vậy.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hình như nào có điểm nào đó không thích hợp: “Có phải hắn định giở trò gì đúng không?”
Hạ Thiên vừa há mồm định nói chuyện, Ninh Nhụy Nhụy đã đoạt lời của hắn: “Có phải ngươi định nói, dù hắn có giở trò gì, chỉ cần có ngươi ở đây, trò gì đó đều không thể dùng hay không.”
“Không phải.” Hạ Thiên lắc đầu: “Tiểu muội chân dài, hắn không có giở trò bịp bợm, cái lối đi kia không có vấn đề.”
“Phải không?” Ninh Nhụy Nhụy nửa tin nửa ngờ: “Đột nhiên thuận lợi như vậy, cảm giác có chút không chân thực?”
“Đương nhiên là không chân thật.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Ta không có kiên nhẫn gì, cho nên cho bọn hắn mỗi người một châm. Cái tên đần họ Tô kia là người tu tiên cho nên phát tác hơi chậm một chút.”
“Quả nhiên ngươi vẫn dùng cách hèn hạ...” Đằng sau Tô Diệp nghe nói như thế, tức giận đến suýt chút nữa chảy máu cả mặt, cơ thể của hắn càng ngày càng cứng, kinh khủng là Tô Diệp không biết Hạ Thiên ra tay lúc nào.
Ninh Nhụy Nhụy thay Tô Diệp hỏi vấn đề hắn muốn hỏi nhất: “Ngươi châm cho bọn hắn từ bao giờ vậy, sao ta không biết.”
“Lúc đi vào thì ta đã cho bọn hắn mỗi người một châm rồi.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Thuận tiện còn bỏ thêm chút độc, giao tiếp với bọn hắn quá phí sức, vẫn là để bọn hắn trở nên trung thực.”
“Vậy bọn hắn có thể sẽ chết không?” Ninh Nhụy Nhụy truy vấn.
Hạ Thiên thờ ơ nói: “Tiểu muội chân dài, những người này đều nằm trong tổ chức Diệt Thần, chuyên môn ở nơi đây chờ chúng ta.”
“Người của Diệt Thần vẫn rất yêu thương ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy bó tay rồi: “Mỗi một tầng đều bố trí người giết ngươi, còn an bài một tu tiên giả lợi hại như vậy.”
“Tên ngu ngốc kia không phải trong Diệt Thần.” Hạ Thiên đưa tay chỉ Tô Diệp: “Hắn chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút không tin: “Người tu tiên không có ngu như vậy... A, ngươi đánh ta làm gì.”
“Tiểu muội chân dài, sao cô lại trở nên đần rồi.” Hạ Thiên chụp bộ phận vểnh lên một chút của Ninh Nhụy Nhụy: “Chuyện đơn giản như vậy đều nghĩ không ra, người tu tiên chính là tiên, thông minh hay không không có nửa điểm quan hệ, mặc kệ là kẻ có trí thông minh thấp thì cấp độ nào đều có, người tu tiên đương nhiên sẽ không ngoại lệ.”
“Nói chuyện thì cứ nói, đừng táy máy tay chân.” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt với Hạ Thiên: “Rõ ràng ngươi muốn nhân cơ hội này để phi lễ với ta.”
Hắn cười hì hì nói: “Cô là bạn gái của ta, là tương lai là vợ của ta, động tay động chân với cô không phải là phi lễ.”
“Ngươi nghiêm túc lại chút.” Ninh Nhụy Nhụy đánh rớt cái tay quái gở kia của Hạ Thiên: “Ngươi lại luôn ngắt lời.”
“Ta không có ngắt lời, là ta đánh cô.” Hạ Thiên lộ ra vẻ chững chạc đàng hoàng: “Nhưng mà đánh cô so với ngắt lời thì chơi vui nhiều.”
Ninh Nhụy Nhụy cười tươi rói xem thường, không thèm để ý đại lưu manh ấy nữa, ngược lại sắp đi đến điểm cuối của thông đạo.
“Không biết ở phía dưới, sẽ có chuyện gì xảy ra đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận