Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2360. Có người đang bơi

Hạ Khỉ Tư rất nhanh liền sắp xếp cho A Cửu ở một phòng khác, cũng vô cùng xa xỉ, so với 'phòng cho tổng thống' của khách sạn 5 sao, không kém chút nào.
A Cửu vốn dĩ muốn đổi sang phòng bình thường là được, nhưng lại được báo là phòng bình thường đã đầy, trừ khi có người dọc đường rời thuyền, nếu không thì sẽ không ra.
Chờ sau khi Hạ Khỉ Tư rời đi, A Cửu ngâm trong bồn tắm một lúc, sau đó tắm rửa sạch sẽ, lấy điện thoại vệ tinh ra gọi một cú điện thoại, lúc này mới lên giường ngủ.
Ngủ được một lúc, A Cửu ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, tên lưu manh Hạ Thiên vậy mà không có mò tới đây, chuyện này thực sự có chút kì lạ.
Lấy tính tình và thói quen của hắn, nếu trên người không có nữ nhân, căn bản không cách nào ngủ yên ổn.
Trước đây coi như đáp ứng với nàng sẽ không xằng bậy, nhưng sau cùng vẫn đột nhiên tập kích, sau đó cợt nhả tỏ ra bản thân sẽ không xằng bậy, cuối cùng... không thể miêu tả.
"A Cửu à A Cửu, sao ngươi lại thành ra như vậy, lưu manh đáng chết kia không đến quấy rầy ngươi, ngươi lại còn nhớ hắn!" A Cửu nghĩ một hồi, không khỏi thầm mắng mình, sau đó liền thu hồi những suy nghĩ lung ta lung tung, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chờ sau khi nàng tỉnh lại, vừa mở mắt liền bối rối.
Quả nhiên có Hạ Thiên đang ngủ ở bên cạnh, nhưng mọi thứ xung quanh đều là nước.
Về phần thuyền, đã biệt tăm biệt tích, nàng và Hạ Thiên đang ngủ ở trên giường nệm, phiêu lưu trên biển rộng thênh thang.
"Này, đứng lên cho ta!" A Cửu trực tiếp đá hai cước vào Hạ Thiên, "Mau tỉnh lại."
Hạ Thiên chậm rãi tỉnh lại, bắt đầu ôm eo nhỏ của A Cửu: "Cửu nha đầu, nàng gọi ta dậy làm gì, là nàng muốn..."
"Muốn cái đầu chàng." A Cửu kéo tay Hạ Thiên ra, chỉ chỉ xung quanh, "Đây rốt cuộc là tình huống gì, có phải là chàng làm hay không?"
“Không phải, ta không rảnh tới vậy." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Cửu nha đầu, đây là nữ nhân mà nàng tha làm ra, lúc ả tự sát không khống chế được hỏa lực, trực tiếp nổ thuyền."
Vẻ mặt của A Cửu ngỡ ngàng: "Vậy sao chàng không gọi ta dậy?"
"Cửu nha đầu, tại sao phải đánh thức nàng dậy." Hạ Thiên cười hì hì nói: "Chẳng có chuyện gì quan trọng bằng chuyện nàng ngủ, huống hồ đã không còn gì để nói."
A Cửu lập tức có chút cạn lời, trong lòng dâng lên tâm tình khó hiểu, may mà rất nhanh liền đè nén xuống: "Những hành khách khác đâu?"
"Bọn họ không có chuyện gì, thuyền cứu nạn trên thuyền đã đủ xài." Hạ Thiên lộ vẻ hững hờ, "Nếu không đủ xài, thì tìm thứ gì trôi trên mặt nước như chúng ta là được."
A Cửu nhìn biển rộng thênh thang, đã không có chút động tĩnh nào của Trường Sinh Đế Quân, lòng sinh nghi ngờ nói: "Chàng có chắc là lúc Hạ Khỉ Tư tự sát tạo thành không?"
Hạ Thiên không để ý lắm, nói: "Cũng có thể là có nguyên nhân khác, nhưng quản nó làm chi."
"Làm sao lại không quản chứ?" A Cửu trừng Hạ Thiên một cái, "Lỡ mà nữ nhân đó thật ra đang chơi trò quỷ gì thì sao đây?"
"Dù ả chơi trò quỷ gì, thì đều không có chút uy hiếp gì đối với chúng ta." Hạ Thiên vẫn là bộ dáng lười biếng đó, dường như không có chuyện gì có thể khiến hắn để tâm, "Huống chi, lần này ả quả thật không chơi trò quỷ gì, chỉ là nữ nhân ngu ngốc kia không hiểu thuốc nổ, dùng số lượng hơi nhiều mà thôi."
Đôi mi thanh tú của A Cửu nhăn lại: "Vậy thì, chúng ta làm sao tìm Trường Sinh chủ bây giờ?"
"Không cần tìm, tên ngu ngốc đó nhất định sẽ trăm phương ngàn kế tới tìm chúng ta." Hạ Thiên cũng không để việc này ở trong lòng, "Chưa kể, chẳng phải nữ nhân kia cũng đã nói rồi sao, sáng sớm ngày mai liền có thể đến hòn đảo ấy."
"Đó là khi đi thuyền." A Cửu không vui nói: "Hiện tại chúng ta cũng chỉ có nệm, biển rộng bao la, phỏng chừng chúng ta còn chưa tìm được hải đảo gì đó liền chết khát hết rồi. "
Hạ Thiên lắc đầu: "Cửu nha đầu, nàng suy nghĩ kỹ lại đi, nữ nhân đó còn có một người tên là Ngô ngu đần gì đó, còn nói sáng sớm ngày mai liền có thể đến Tiêu Đảo gì đó, bọn họ từ đầu tới cuối chưa từng nói là đi thuyền để đến đó."
"Hồi tiểu học, chàng có học ngữ văn không đó, chuyện này mà vẫn cần phải nói rõ nữa à?" A Cửu cảm thấy bệnh ấu trĩ của Hạ Thiên lại tái phát, "Ngoại trừ việc đi thuyền ra, chẳng lẽ để người ta bơi đến hải đảo kia trong biển rộng mênh mông này sao?"
"Chuyện này cũng không hẳn." Hạ Thiên cười hì hì, bỗng nhiên đưa tay chỉ nơi xa, "Nàng nhìn đi, nơi đó chẳng phải có người đang bơi sao?"
A Cửu nhìn theo phương hướng mà Hạ Thiên chỉ, chỉ thấy tối hù, lúc này vừa bước sang nửa đêm, trời thì đen, nước biển cũng đen, người bình thường căn bản không thấy rõ phía trước có thứ gì.
May mà A Cửu đã không phải là người bình thường, thị lực cũng sớm vượt qua khỏi phạm vi của người bình thường.
Nhìn chằm chằm phía trước vài giây, nàng đúng thật là nhìn thấy cách nơi đây khoảng năm, sáu trăm mét, có một bóng người nho nhỏ, đang ở trong sóng biển cuồn cuộn, lúc cao lúc thấp, như ẩn như hiện, nhìn như thể là đang bơi tự do.
"Đi qua đó xem thử, rốt cuộc là tình huống gì." A Cửu đạp Hạ Thiên một cước, "Mau, nói không chừng là hành khách trên thuyền đang gặp nạn, cứu được thì cứu người ta."
Hạ Thiên không hề nhúc nhích, nhưng nệm dưới thân bọn hắn liền nhanh chóng tiến tới, chỉ chốc lát sau đã đến trước mặt bóng người kia.
A Cửu nhìn người nọ, vẻ mặt kinh ngạc nói:
"Này, cái này... Còn là người sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận