Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3466: Lão giả hỏa kia sẽ không chạy chứ?

Dưới chân Hoàng Sơn, Nhiếp gia trấn.
Gần trưa, mấy bóng người chậm rãi đến gần một tiểu trấn rất cổ xưa.
Những người này chính là đoàn người mẹ con Nhiếp Tiểu Lý. Đi cùng còn có Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy. Ninh Thụy Thần mặt dày đi theo, nói là muốn du ngoạn thắng cảnh Hoàng Sơn nổi tiếng thế giới.
Ninh Nhụy Nhụy tất nhiên không có ý kiến. Nhiếp Tiểu Lý lại càng cảm thấy không có vấn đề gì. Giao tình giữa nàng và Ninh Thụy Thần là sâu nhất, với Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên cũng chỉ mới quen mà thôi.
Hạ Thiên cảm thấy có chút khó chịu, lườm Ninh Thụy Thần một cái: “Ngươi đi theo làm gì?”
“Anh rể, ngươi nói như vậy có chút đả thương người khác đấy.” Ninh Thụy Thần nghe Hạ Thiên nói xong, lập tức ôm tim: “Nói thế nào ta cũng là bạn của Tiểu Lý, hơn nữa ta còn quen thân với Tiểu Lý hơn mà.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nàng ấy là vợ tiếp viên hàng không của ta, tại sao lại quen thân với ngươi chứ?”
Ninh Thụy Thần bó tay: “Không phải chứ, anh rể, ngay cả cái này mà ngươi cũng ghen?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ai ghen với ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, sau đó quay sang nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Vợ tiếp viên hàng không, còn bao lâu nữa thì đến nhà nàng?”
“Chỗ rẽ đằng trước là đến rồi.” Nhiếp Tiểu Lý chỉ vào đầu phố cách đó không xa, cười nói: “Người trong tiểu trấn chỉ toàn là người họ Nhiếp.”
Hạ Thiên lại hỏi: “Lão già ngu ngốc gọi điện thoại cũng ở đó luôn sao?”
“A, cái này thì không phải.” Nhiếp Tiểu Lý cười khổ, lắc đầu nói: “Gia gia là gia chủ Nhiếp gia, sao có thể ở trong trấn được. Ông ấy, còn có các tộc lão đều ở khu biệt thự Vân Hải ở sườn núi.”
Mẹ Nhiếp Tiểu Lý bổ sung thêm một câu: “Tư thục trong tộc cũng ở trong núi luôn.”
“Dì, tư thục mà ngươi nói chính là học đường gia tộc Nhiếp gia sao? ’ Ninh Nhụy Nhụy không nén được hiếu kỳ, lên tiếng hỏi một câu.
“Cứ xem là vậy.” Mẹ Nhiếp Tiểu Lý do dự một chút, sau đó giải thích: “Tuy nhiên, nói nó là học đường cũng không chuẩn xác, nó giống từ đường hơn.”
Ninh Thụy Thần sửng sốt: “Học đường và từ đường là hai cái khác nhau, sao có thể nhập làm một?”
“Nơi khác thì không biết, nhưng Nhiếp gia là như vậy.” Nhiếp Tiểu Lý cau mày, nhẹ giọng nói: “Thật ra, nói từ đường cũng không chính xác, nó giống một ngôi mộ thất thì đúng hơn. Tất cả những đứa bé được chọn đến đó đều không còn thấy xuất hiện nữa.”
“Không phải chứ.” Ninh Thụy Thần nghe xong, cảm thấy sợ hãi: “Mấy đứa bé đó nói thế nào cũng là họ Nhiếp, chẳng lẽ tộc lão Nhiếp gia lại xuống tay với chúng?”
Hạ Thiên nói: “Trong mắt một số tên ngớ ngẩn, chỗ tốt của mình đều quan trọng hơn so với bất cứ kẻ nào.”
“Nói đúng ra là không còn nhân tính.” Ninh Thụy Thần không khỏi giận dữ.
Mẹ của Nhiếp Tiểu Lý lên tiếng: “Chúng ta đừng nói những chuyện này nữa. Chúng ta mau về nhà thôi, để ta làm bữa cơm đãi mọi người, xem như bày tiệc mời khách.”
“Đại tẩu, ta thấy ngươi không cần nấu cơm đâu.” Lúc này, một bóng người từ đầu phố đi tới, mỉm cười nói: “Ta đã đặt một bàn thức ăn ngon ở quán rượu trong trấn, đặc biệt mời những vị khách đường xa đến đây.”
Hạ Thiên nhìn người đến: “Ngươi là ai?”
“A, ta xin tự giới thiệu.” Người này khoảng ba lăm ba sáu tuổi, râu ngắn, tính cách khá trầm ổn. Nghe Hạ Thiên hỏi, hắn ta cười đáp: “Ta tên Nhiếp Hồng Phi. Luận bối phận, ta là thất thúc của Tiểu Lý, dựa theo tuổi thì là cửu ca của Tiểu Lý.”
Nhiếp Hồng Phi làm người khéo léo, gương mặt lúc nào cũng tươi cười, đối nhân xử thế rất biết nắm giữ tiêu chuẩn, cho nên hắn ta phụ trách tiếp khách ở Nhiếp gia.
Nhiếp Tiểu Lý nhìn thấy Nhiếp Hồng Phi, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ hỏi: “Là gia gia bảo ngươi đến sao?”
“Đúng, là gia chủ phân phó.” Nhiếp Hồng Phi gật đầu: “Gia chủ nói, người đến đều là khách. Mặc kệ đến làm gì, trước phải chiêu đãi cho thật tốt, tránh cho người ngoài nói Nhiếp gia chúng ta thiếu cấp bậc lễ nghĩa.”
“Ngươi có biết lịch sự không?” Ninh Thụy Thần nghe xong, cảm thấy có chút khó chịu: “Ngươi đang nói chúng ta không có cấp bậc lễ nghĩa chứ gì?”
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Ninh Thụy Thần, sau đó nói: “Cơm thì không ăn rồi, chúng ta xin cảm ơn hảo ý của Nhiếp gia chủ.”
“Bữa cơm này, các vị nên ăn đi.” Nhiếp Hồng Phi cũng không nhúc nhích, gương mặt vẫn nở nụ cười hiền hòa như cũ: “Nếu không, ta sẽ bị gia chủ trách phạt. Chờ các ngươi đi rồi, Tiểu Lý cũng không được sống tốt.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nói: “Vậy thì lại càng không ăn. Bạn của ta, ta sẽ tự mình chiêu đãi, không nhọc lão nhân gia ông quan tâm.”
“Tiểu Lý, đừng hành động theo cảm tính.” Sắc mặt Nhiếp Hồng Phi hơi thay đổi một chút, nhẹ giọng nhắc nhở: “Dưới chân Hoàng Sơn, ngươi không lay chuyển được gia chủ đâu, sẽ tự tìm phiền phức thôi.”
“Phiền phức? Có cái gì phiền phức chứ?” Hạ Thiên cười nói: “Ta không sợ nhất chính là phiền phức. Lão đầu kia đang ở đâu, bây giờ ta đến đánh lão ta ngay.”
Khóe miệng Nhiếp Hồng Phi hơi co quắp, nhưng rất nhanh đã giấu đi: “Thật ngại quá, hôm qua Nhiếp gia chủ đã ra ngoài, nói là đi đón khách quý khác, khả năng tối nay hoặc sáng mai mới quay về.”
“Lão gia hỏa đó không phải sợ mà chạy đi sao?” Hạ Thiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận