Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2348. Cực Vũ Trường Sinh Quyết

Thanh Liên hòa thượng cười nói: "Mưa đêm ở Phi Lai Tự quả thật rất đẹp, hơn nữa còn có truyền thuyết đau thương xen vào, ngược lại cũng là một nét độc đáo, đáng để thưởng thức."
"Truyền thuyết?" Hạ Lãnh thản nhiên nói: "Ý ngươi là truyền thuyết Vũ Nữ?"
"Đúng thế." Thanh Liên hòa thượng vẫn cười cười, "Kỳ thực ta cảm thấy hứng thú về truyền thuyết này hơn, cũng không biết có cơ hội để chứng kiến hình dáng của Vũ Nữ trong truyền thuyết hay không."
Tiêu Tú Nhi khó hiểu nói: "Vũ Nữ không phải là yêu quái trong truyền thuyết sao?"
"Có thể nhìn thấy truyền thuyết mới là chuyện làm người kích động, chẳng phải sao?" Ngữ khí của Thanh Liên hòa thượng có chút ý vị sâu xa, sau đó lại thấp giọng cười nói: "Hi vọng các ngươi cũng có thể nhìn thấy đồ vật thú vị, thâm sơn chùa cổ, sen trắng ao xanh, lại có từng trận mưa xối xả liên miên, ở đây phát sinh chuyện gì cũng không có gì lạ, nhưng đều làm người ta phải bất ngờ. Lãnh công tử, các ngươi cần phải tự thu xếp cho ổn thỏa."
Dứt lời liền trực tiếp rời đi, để lại những người khác với vẻ mặt khó hiểu.
"Công tử, hòa thượng kia rốt cuộc là muốn nói cái gì thế?" Tiêu Tú Nhi bối rối nửa ngày, quay đầu hỏi Hạ Lãnh.
Hạ Lãnh cười gằn, thản nhiên nói: "Hắn chính là muốn nói thâm sơn chùa cổ, nửa đêm canh ba, trong tiếng mưa, thuận tiện giết người."
Tiêu Tú Nhi bất mãn nói: "Ồ, công tử, những gì mà ngươi nói đáng sợ thật, ngươi xem Tiểu Linh đều bị ngươi dọa sợ rồi kia kìa."
"Đâu có, ta chẳng qua là cảm thấy có chút lạnh." Phong Thiên Linh lắc đầu phủ nhận, "Các ngươi không có cảm giác này sao?"
Tiêu Tú Nhi phản bác nói: "Đây là trên núi, lại thêm trời mưa, lạnh một chút cũng là điều bình thường."
Không bao lâu sau, Khổng Thanh Tùng đã tìm được đám người Hạ Lãnh, khi phát hiện thiếu một người, hơi sững sờ một hai giây, chỉ là lập tức tan biến.
"Chuyện ăn ở đều đã sắp xếp ổn thỏa, Lãnh công tử, bây giờ có thể đi chái nhà của các ngươi để nghỉ ngơi rồi, đợi tới lúc cơm chay tối, đương nhiên sẽ có tăng nhân tới kêu các ngươi. Ngắm vũ hội giờ hợi mới bắt đầu, đến lúc đó xin mời Lãnh công tử đừng tới trễ." Khổng Thanh Tùng để thư đồng của hắn đưa hai tấm thẻ cho bọn Hạ Lãnh, mặt trên có khắc dãy số của chái nhà, phía dưới thì treo chìa khoá.
Bởi vậy, chùa chiền cũng gần giống như khách sạn dưới chân núi.
Hạ Lãnh nói một tiếng cảm ơn với Khổng Thanh Tùng, sau đó giao tấm thẻ cho Tiêu Tú Nhi bảo quản.
"Không cần khách khí." Khổng Thanh Tùng vẫn khách sáo như trước, "Các ngươi là khách nhân của Ngự Tiên Cư, cũng tức là bằng hữu của Khổng mỗ."
"Thế thì bằng hữu của Khổng công tử chắc là có rất nhiều." Hạ Lãnh không mặn không nhạt trêu chọc một câu.
Khổng công tử cười trả lời: "Nhân sinh gian nan, giang hồ hiểm ác, thêm một người bạn liền thêm một con đường, ngươi nói xem?"
"Điều này cũng có lý." Hạ Lãnh gật gù, "Vậy thì rất vui khi được gặp người bạn Khổng công tử này."
Hai người lại hàn huyên khách sáo một phen, sau đó mạnh ai nấy đi.
Hạ Lãnh mang Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh theo, tiếp tục đi theo tiểu hòa thượng Vũ Lai, đang dạo tới dạo lui trong Phi Lai Tự.
Khổng Thanh Tùng lại trở về chỗ ở của chính mình, vừa ngồi xuống, liền lạnh giọng nói: "Trong bọn họ thiếu mất một người, người đó đi đâu rồi?"
Trong phòng bỗng dưng có thêm một tàn ảnh, nhỏ giọng nói: "Người kia đang đi dò xét địa hình xung quanh Phi Lai Tự."
Nghe nói như thế, Khổng Thanh Tùng cau chặt lông mày, tự lẩm bẩm: "Lẽ nào tên họ Lãnh kia đã phát giác được gì đó rồi?"
"Ta cảm thấy không có khả năng lắm." Tàn ảnh kia lắc đầu, "Kế hoạch của Công tử có thể nói là Thiên Y vô nghi, liền coi như bọn họ thật có phát hiện, vào thời khắc bọn hắn bước vào Phi Lai Tự, vận mệnh cũng đã được chú định."
"Ta không cần ngươi cảm thấy, ta muốn ta cảm thấy!" Khổng Thanh Tùng nén giận quát mắng: "Đây chính là chìa khóa để bổn công tử bước vào cảnh giới tu tiên, tuyệt đối không thể có một xíu sai sót nào. Nếu không thì, ngươi đừng làm nữa."
Tàn ảnh kia khúm núm, vội vàng nói: "Ta sẽ tăng cường cảnh giới, bảo đảm không có bất kỳ sai sót gì."
"Với cả, tên Bạch Ngọc công tử ngu xuẩn kia đến khu vực nào rồi?" Khổng Thanh Tùng lại hỏi.
Tàn ảnh kia đáp: "Đêm nay giờ tý liền có thể vào trong quận."
"Rất tốt." Khổng Thanh Tùng gật gù, "Trước giờ tý, ngươi sắp xếp Bạch Ngọc công tử đấu pháp với vị Tiểu Tà Quân mặt lạnh kia trước đã, chờ bọn hắn lưỡng bại câu thương, chính là thời cơ tốt nhất để bổn công tử xuất hiện."
"Vâng." Tàn ảnh kia gật đầu đáp ứng.
Chờ tàn ảnh tản đi, Khổng Thanh Tùng bỗng dưng từ trong ngực lấy ra một tàn quyển, trên đó có viết « Cực Vũ Trường Sinh Quyết », góc dưới tàn quyển thình lình có dấu ấn của Phiếu Miểu Tiên Môn.
“Trường sinh ơi trường sinh à, Khổng Thanh Tùng ta rốt cuộc sắp bước vào cảnh giới tu tiên trước ba người kia."
Sắc mặt của Khổng Thanh Tùng tham lam tìm tòi quyển sách cổ này, trong miệng tự lẩm bẩm: "Chỉ cần có thể trường sinh, hi sinh một vài thứ cũng đáng giá. Vì đại kế trường sinh của ta mà chết, chắc hẳn các ngươi cũng sẽ cảm thấy chết cũng là một vinh dự."
Màn đêm rất nhanh buông xuống, bọn Hạ Lãnh đã tham quan hơn phân nửa Phi Lai Tự, vừa vặn cái bụng có chút đói, có tăng nhân lại đây thông báo bọn họ đi ăn cơm chay tối.
Mới vừa vào trai đường, Hạ Lãnh cảm thấy có gì đó không đúng, trong không khí thoang thoảng một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận