Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4279: Thật sự là Phù Diêu Tiên Tử

Nghênh Tiên Đài được xây ở Thiên Môn bên ngoài cửu giới.
Bên cạnh Nghênh Tiên Đài có các Nghênh Tiên Sứ do các đại tông môn phái đến thay phiên nhau trực luân phiên, đặc biệt tiếp đãi tu tiên giả của liên minh tu tiên đến đăng ký.
Môn phái nào phụ trách tiếp đãi có thể sớm tiếp xúc với vị tu tiên giả đó, tiếp dẫn hắn, ngày sau sẽ trở thành một sự giúp đỡ lớn đối với tông môn của mình.
Lúc này, bên trong một trà lâu cách Nghênh Tiên Đài không xa, mấy Nghênh Tiên Sứ đang uống tiên trà vừa mới nghiên cứu ra.
“Mấy năm qua, người đến liên minh tu tiên càng lúc càng ít, công việc của chúng ta cũng nhàn hơn rất nhiều.” Một nam nhân mặc áo bào xám bụng phệ mái tóc thưa thớt nhịn không được phàn nàn.
Tiểu tử áo xanh ngồi đối diện với hắn ta liền nhếch miệng nói: ‘Đó là vì Tứ Tượng Môn của các ngươi không được. Phong Lôi Đường chúng ta đã đón được năm Hợp Thể Kỳ liên tiếp, còn có mười Phân Thần Kỳ.” “Một Độ Kiếp Kỳ cũng không có, tu tiên giả ngoại vực quá yếu đi.” Một nữ nhân mặc váy đỏ hơi ít vải ngáp một cái: “Bên trong Thanh Khâu giới chúng ta, trăm năm qua cũng có được mấy người. Tinh cầu ngoại vực phải dùng trăm vạn mà tính, vậy mà lại dở đến như vậy.”
“Ai bảo linh khí của Sâu Không Vô Tận của chúng ta dồi dào nhất chứ.”
Một hán tử cao gầy không lông mày bên cạnh cười hắc hắc: “Hơn nữa, Thanh Binh giới các ngươi tu hành chính là song tu, hái dương bổ âm, tu vi còn không nhanh sao?”
Nam nhân áo bào xám nở nụ cười bỉ ổi: “Đúng vậy, Hồng Hồ Nương Tử, nếu ngươi muốn, mấy người chúng ta cho dù bỏ hết toàn bộ tu vi cũng nguyện ý giúp ngươi thành sự.”
“Thôi đi.”
Một đạo nhân trẻ tuổi búi tóc khoát tay, cười nói: “Chuyện như thế này có cái gì hay mà so đấu. Nhàn có cái hay của nhàn. Bằng không, tranh quyền đoạt lợi giữa các giới chẳng phải phiền muốn chết không?”
“Haha, tranh đấu bên trong giới nói thế nào cũng đến điểm là dừng, không đả thương được tính mệnh đâu.” Tiểu tử áo xanh cười nói: “Ngược lại ngoại vực có chút nguy hiểm. Ta nghe nói Võ La Thần Quân của Thần Quân hội đã chết rồi.”
“Thật hay giả?”
“Võ La Thần Quân là một trong Thập Đại Thần Quân đấy.”
“Tu vi của hắn cũng đã sớm là Độ Kiếp Kỳ, thậm chí còn vượt qua được một lần thiên kiếp. Nếu không phải hắn phạm sai lầm lớn, nói không chừng qua trăm năm nữa, hắn cũng có thể tiến vào hội trưởng lão.”
“Ngoại vực có người giết được Võ La Thần Quân sao? Vì sao một chút tin tức cũng không có vậy?”
Mấy người kia đều kinh ngạc không thôi, tất cả thay phiên nhau biểu đạt sự nghi hoặc trong lòng.
“Tuyệt đối là thật.” Tiểu tử áo xanh khoe khoang, có chút ngạo nghễ nói: “Lão tổ nhà ta có một vị sư thúc tổ trong hội trưởng lão. Ông ấy chính tai nghe được, hình như là chết ở tiên khí chi địa.”
Nam nhân áo bào xám lắc đầu: “Đánh rắm. Tuyệt đối là đánh rắm.”
“Tiên khí chi địa? A, ta nhớ ra rồi.”
Nữ nhân váy đỏ nhớ lại một chút, sau đó lắc đầu: “Chỗ đó không phải bị chế tài linh khí vạn năm trước sao? Đoán chừng xuất hiện một Kim Đan Kỳ cũng tốn sức, làm sao có người giết được Võ La Thần Quân?”
“Ta cũng thấy chỉ là lời nói bậy.” Hán tử không lông mày giật giật khóe miệng, khinh thường nói: “Ta thấy nói không chừng bị người nào đó trong hội trưởng lão ám hại. Ai bảo Võ La Thần Quân tùy tiện như vậy chứ?”
Nam nhân áo bào xám có chút hâm mộ: “Đằng sau người ta chính là vị Chí tôn kia, không tùy tiện mới là lạ.”
“Đúng là kỳ lạ.” Vị đạo nhân trẻ tuổi cũng lắc đầu không thôi: “Mặc dù Võ La Thần Quân tùy tiện nhưng bản lãnh cực cao, tuyệt đối không thể chết ở cái nơi tiên khí chi địa đó được. Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Mấy người kia cùng hỏi.
Đạo nhân trẻ tuổi đáp: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên, hơn một vạn năm trước có một vị tiên tử thiên phú cực cao bị giáng chức đến tiên khí chi địa sao?”
“Ta biết ngươi nói đến ai.” Ánh mắt nam nhân áo bào xám sáng lên: “Trên phố đến nay vẫn còn lưu truyền chân dung của nàng.”
Tiểu tử áo xanh cười to: “Ta cũng biết là ai.”
“Ai vậy?” Hán tử không lông mày vẫn không hiểu.
Tiểu tử áo xanh mò lấy một quyển trục từ trong ngực ra, sau đó chậm rãi mở ra.
Bên trên là chân dung của một nữ nhân áo trắng, phiêu nhiên như tuyết, thanh lệ vô song, đẹp đến xao xuyến lòng người.
“A, là Phù Diêu Tiên Tử.” Ánh mắt nữ nhân váy đỏ mở to, lớn tiếng kinh hô.
“Không sai, chính là Phù Diêu Tiên Tử.” Đạo nhân trẻ tuổi nói: “Nghe nói nàng đã từng là đệ nhất tiên tử của liên minh tu tiên, diễm ép hơn mười vị tiên tử khác ở bàn đào tiên hội, chiếm được phong hào Phù Diêu Tiên Tử. Đáng tiếc, về sau nàng đắc tội với một vị chí tôn nào đó, cuối cùng bị giáng chức…”
“Phù Diêu Tiên Tử hẳn đã chết từ sớm rồi mà.” Tiểu tử áo xanh lắc đầu: “Bị biếm đến tiên khí chi địa, không có linh khí tinh thuần tẩm bổ, làm sao có thể sống đến bây giờ. Đây chính là một vạn năm đấy.”
“Thật sự là Phù Diêu Tiên Tử.” Nữ nhân váy đỏ một lần nữa la hoảng lên.
“Hồng Hồ Nương Tử, ngươi la hoảng lên làm gì? Chúng ta đều biết Phù Diêu Tiên Tử mà.”
Nữ nhân váy đỏ cuống quýt đứng lên, đưa tay chỉ về phía xa: “Không phải, ta thật sự nhìn thấy Phù Diêu Tiên Tử.”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó.”
“Cho dù Phù Diêu Tiên Tử còn sống cũng không có khả năng đến liên minh tu tiên.” Hán tử không lông mày chém đinh chặt sắt: “Nàng ta không có bản lãnh đó, cũng không có can đảm. Nếu nàng dám đến, ta dám ăn tương, mà còn ăn đủ một vạn cân.”
Nữ nhân váy đỏ nói: “Không tin thì các ngươi nhìn đi.”
Mọi người mờ mịt quay đầu sang, đột nhiên nhìn thấy bên trên Nghinh Tiên Đài xuất hiện ba bóng người.
Nữ nhân trong đó nhìn có chút quen thuộc.
Về sau, người nào cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc: “Không thể nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận