Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3114: Hẳn sẽ rất đau

“Trước đừng kích động, còn một vấn đề cần phải hỏi rõ.” Ngải Luân khoát tay, lạnh lùng nói: “Trước đó ta nhận được tin có một sát thủ xuất đạo cùng thời với ta là Dạ Sát đến Nam Cương, đêm nay cũng sẽ xuất hiện, tại sao ta không gặp hắn ta?”
“Ta chính là Dạ Sát.” Đằng Dã đặt tay lên chuôi đao, chậm rãi nói.
Ngải Luân sầm mặt lại: “Đùa như thế với ta, thích hợp lắm sao?”
“Nhị sư phụ, ông cũng ngu ngốc quá rồi.” Hạ Thiên cười nói: “Dạ Sát là cha của hắn ta, hắn ta kế nghiệp cha của hắn ta chứ sao?”
Đằng Dã có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên, cũng không che giấu: “Dạ Sát là bảo đao truyền thừa của Đằng Dã gia chúng ta. Ai có được thanh đao này, người đó chính là Dạ Sát. Mười năm trước, thanh đao này đã rơi vào tay của ta.”
“Lão gia hỏa kia đâu?” Ngải Luân thuận miệng hỏi.
“Bị đánh bại bởi một người không nên bại, mười năm trước đã mổ bụng tự vận rồi.” Sắc mặt Đằng Dã trở nên lạnh lẽo: “Người đó là một nữ nhân họ Ngải của Ám Ảnh Đoàn, là nữ nhân còn rất trẻ. Đây quả thật là một sự sỉ nhục đối với Đằng Dã gia chúng ta.”
Ngải Luân cười nói: “Thì ra là con gái của ta.”
“Là vợ của ta.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Cho dù cả nhà các ngươi tiến lên cũng không phải đối thủ của nàng.”
“Tốt, rất tốt.” Đằng Dã nghiến răng, giọng điệu căm hận: “Thế thì ta lại càng muốn giết chết các ngươi. Hôm nay hai người các ngươi phải chết.”
Nam tử đeo mắt kính gọng vàng sợ Đằng Dã ra tay ngay tại chỗ, lập tức nhắc nhở: “Từng bước một thôi. Ngươi giải quyết Ngải Luân trước rồi nói. Hạ Thiên bên này có ta, ngươi đừng nhúng tay vào.”
“Hừ.” Đằng Dã đặt tay lên chuôi đao, nhưng vẫn không động đậy, chỉ nói với Ngải Luân: “Con gái của ngươi giết cha của ta, vậy ta sẽ giết cha của nàng ta, thuận tiện rửa sạch ô danh của Đằng Dã gia.”
“Ngươi nói nghe êm tai nhỉ.” Ngải Luân khinh thường nói: “Ngươi còn không phải dùng chút mánh khóe hèn hạ đó sao? Bản lãnh của các ngươi chỉ có bấy nhiêu, có thể thành đại sự gì chứ?”
“Vụ Độn, Đại Na Di Thuật.” Đằng Dã cũng không phản đối, chỉ ném ra hai viên đạn, nổ thành sương mù đầy trời. Chờ sương mù tan hết, hắn ta và Ngải Luân đều biến mất không thấy đâu.
Không bao lâu sau, những người khác cũng được mang đi.
Trong bữa tiệc chỉ còn lại một mình Hạ Thiên và nam tử đeo mắt kính gọng vàng.
Về phần A Cửu, nàng đã bị hai người có thù với âm Y Môn dẫn đi.
Hạ Thiên cũng chẳng ngăn cản. Dù sao những người kia cũng chẳng tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho A Cửu, đoán chừng vừa ra ngoài thì đã bị xử lý. A Cửu trước kiếm cơ hội ra ngoài, sau đó đi cứu nữ nhân tên Tề Ngữ Thi.
“Hạ Thiên, ta có mấy chuyện muốn hỏi ngươi.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời. Như vậy, sau khi ta hỏi xong, ta có thể cho ngươi chết thống khoái. Bằng không, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta không rảnh nói nhảm với ngươi ở đây, ngươi mau gọi lão đại của ngươi đến đây đi, ta làm sạch cùng một lúc.”
“Đến bây giờ mà ngươi còn lớn lối như vậy, ngươi đúng là không biết sống chết.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng có chút thất vọng đối với phản ứng của Hạ Thiên, nhưng rất nhanh đã gạt tâm trạng này sang một bên: “Ta hỏi ngươi, em trai Hồ Gia Vĩ của ta chết khi nào? Trước khi chết, nó có giao phó gì đặc biệt hay không? Bây giờ Ninh Nhụy Nhụy đang ở đâu? Vì sao chúng ta tìm khắp nơi cũng không tìm thấy nàng ta?”
“Xem ra các ngươi cũng không phải hoàn toàn là phế vật.” Hạ Thiên nghe được những vấn đề này, không khỏi coi trọng nam tử đeo mắt kính gọng vàng: “Tuy nhiên, loại phế vật như ngươi hỏi cũng vô dụng thôi.”
Nam tử đeo mắt kính gọng vàng trừng Hạ Thiên: “Tiểu tử ngươi muốn chết đúng không? Bây giờ cái mạng nhỏ của ngươi nằm trong tay ta, ngươi có biết hay không?”
“Mạng của ta nằm trong tay ta, ai cũng không nắm giữ được.” Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Nếu sau mười giây, lão đại của ngươi vẫn chưa xuất hiện, ngươi sẽ trở nên vô tác dụng.”
“Xem ra, không cho ngươi nếm thử chút lợi hại, ngươi sẽ không biết cái gì gọi là phục tùng.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng bỗng dưng lấy ra một con côn trùng màu đỏ to bằng ngón cái: “Ta nhớ ngươi có ăn thức ăn trong bữa tiệc, bên trong thức ăn có hạ cổ, ngươi không nghĩ đến sao?”
Hạ Thiên nói: “Có nghĩ đến, ta ăn chính là đám cổ trùng đó, hương vị cũng không tệ, mỗi con ít nhất cũng được nuôi hai ba chục năm. Ngươi còn không, xem như đồ ăn vặt cũng không tệ.”
“Ngươi.” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng tức đến mức nghẹn lời, đành phải dọa: “Ta sẽ cho ngươi chịu chút đau đớn. Đi, Phệ Tâm cổ, để con cháu đời đời của ngươi cắn nát lục phủ ngũ tạng của hắn.”
Con côn trùng to bằng ngón tay cái bỗng dưng vỗ cánh bay lên, vòng quanh cơ thể Hạ Thiên, miệng phát ra một loại sóng âm cực kỳ quỷ dị.
“Ha ha ha, thế nào, có phải rất đau không?” Nam tử đeo mắt kính gọng vàng thấy Hạ Thiên cau mày, không khỏi cười ha hả: “Lục phủ ngũ tạng bị cắn xé đau đớn, người bình thường không thể chịu đựng được. Cho dù ngươi cho rằng mình có công lực cao thâm, ngươi vẫn khó có thể chịu đựng. Ngươi hãy hưởng thụ cho ta đi.”
“Hẳn sẽ rất đau đớn.” Hạ Thiên nhướng mắt: “Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác nào sao?”
Nam tử đeo mắt kính gọng vàng biến sắc, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Chẳng có ý gì cả, chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
Phốc.
Nam tử đeo mắt kính gọng vàng im lặng nửa giây, đột nhiên trong bụng truyền đến một cơn đau kịch liệt không cách nào tưởng tượng được. Hắn ta há miệng phun ra một ngụm máu, bên trong còn kèm theo mảnh vụn của lục phủ ngũ tạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận