Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3660: Ta xưa nay không nắm tay nam nhân

“Này, huynh đệ, tại sao ngươi trà trộn vào đây được thế?”
Trong lúc Lam Y Nhân và Bì Nhã Văn đang trò chuyện vui vẻ, có bóng người lén lút tiếp cận Hạ Thiên.
“Ta đi từ cửa chính vào.” Hạ Thiên nhìn người đến, lười biếng nói: “Ngươi mới là trà trộn vào đấy.”
Người đến là một nam nhân mập mạp. Hắn ta cẩn thận sờ vào bộ vét cao cấp trên người, cười nói: “Bị ngươi nhìn ra rồi, nhưng mà, huynh đệ, ngươi cũng đừng làm bộ. Ngươi mặc bộ đồ còn không bằng ta, làm sao có thể từ cửa chính mà vào chứ?”
“Ngươi đừng lôi kéo làm quen, ngươi không xứng làm huynh đệ của ta.” Hạ Thiên nhếch miệng nói.
Người đến đảo con ngươi một vòng, cười ha hả đưa tay với Hạ Thiên: “Ngươi đúng là hài hước. Chúng ta làm quen với nhau đi. Ta là Kim Mãn Mãn, làm nghề đáp cầu dắt mối. Nếu ngươi muốn cái gì, muốn người nào mà không có cách thì cứ việc đến tìm ta.”
Hạ Thiên tùy ý hỏi: “Ta xưa nay không nắm tay nam nhân.”
“Bây giờ ta đã có chút tin tưởng ngươi đi từ cửa chính vào đây rồi.” Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Kim Mãn Mãn che giấu không tệ, hiển nhiên đã sớm quen với cách cư xử này.
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Đây là sự thật, không cần ngươi tin hay không.”
“Có tính cách.” Kim Mãn Mãn cười hắc hắc, càng lúc càng cảm thấy Hạ Thiên chính là phú nhị đại thích giả heo ăn thịt hổ: “Không biết ngươi xưng hô như thế nào? Cái này hẳn ngươi có thể nói chứ?”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên tự tin nói ra câu tự giới thiệu không biết đã nói bao nhiêu lần.
“Hạ Thiên?” Trong đầu Kim Mãn Mãn xẹt qua rất nhiều tin tức, rất nhanh tìm được một tin, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi chính là Hạ Thiên, ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Thần Y thành phố Giang Hải?”
Hạ Thiên gật đầu: “Là ta.”
“Mẹ kiếp, đúng là đại nhân vật.” Kim Mãn Mãn không nhịn được tràn ngập hưng phấn trong lòng, cao hứng xoa tay, nhưng rất nhanh cảm thấy không được bình thường: “Khoan đã, Chu công tử rất ghét tập đoàn Thần Y. Nếu ngươi là Hạ Thiên, tại sao lại có thể đến Chu Công Quán chứ?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Điều này cũng không cần thiết phải nhiều lời.”
“Ngươi quả nhiên là trà trộn vào.” Kim Mãn Mãn ngược lại không có hoài nghi thân phận của Hạ Thiên, chỉ hoài nghi mục đích của hắn: “Ông chủ Hạ, có phải ngươi muốn lẻn vào tìm hiểu tin tức, sau đó áp chế Chu công tử hay không?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Mập kia, ngươi có thể cút sang một bên hay không?”
“Thật ra, ngươi muốn tin tức gì thì có thể tìm ta.” Kim Mãn Mãn xích lại gần Hạ Thiên, hạ giọng nói: “Liên quan đến tin tức của Chu công tử, chỗ ta có.”
“Ngươi có tin tức gì của ông ta?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Kim Mãn Mãn thấy Hạ Thiên đã bắt đầu bị khơi gợi hào hứng, liền nói: “Tin tức gì cũng có, chỉ cần ngươi đưa ra được giá tiền, tin tức đủ cho ngươi vặn ngã ông ta, khiến ông ta thân bại danh liệt.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Được rồi, không có hứng thú.”
“Đừng.” Lần này đến phiên Kim Mãn Mãn gấp lên, vội vàng để lọt ít phong thanh: “Như vậy đi, ta miễn phí cho ngươi một tin tức. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, chúng ta nói chuyện tiếp.”
Hạ Thiên đang nhàm chán, ôm tâm thái giết thời gian: “Nếu tin tức không khiến ta cảm thấy hứng thú, ta sẽ đánh ngươi một trận.”
“Ta có danh xưng là đệ nhất mật thám thành phố Thiên Hải, tuyệt đối sẽ có tin tức khiến cho ngươi cảm thấy hứng thú.” Kim Mãn Mãn tự tin vỗ ngực: “Nếu ngươi không cảm thấy hứng thú, ngươi không cần đánh, tự ta nhảy xuống sông.”
Nói xong, ánh mắt hắn ta nhìn chung quanh: “Nơi này không phải là nơi nói chuyện, ngươi đi theo ta.”
Hạ Thiên cũng không từ chối, đi theo Kim Mãn Mãn đi ra hậu viện.
Người trong hậu viện thật ra cũng không ít, nhưng Kim Mãn Mãn vẫn tìm được một chỗ yên tĩnh. Đằng sau là một hồ nước nhân tạo, xung quanh đều có cây che chắn, đúng là khá bí mật.
“A, ông chủ Hạ, ta xin nói rõ trước.” Kim Mãn Mãn nhìn bên cạnh, thấy không có ai, liền quay sang nói với Hạ Thiên: “Nếu ta nói mà ngươi cảm thấy hứng thú, ngươi không thể không thừa nhận, càng không được phép nói dối. Ngươi cảm thấy hứng thú thì gật đầu, bỏ tiền ra mua, ta sẽ đưa chứng cứ ra. Nhưng sau khi bán xong, ta sẽ không thừa nhận. Ngươi tốt nhất đừng nên quỵt nợ. Tập đoàn Thần Y không phải là không có phốt. Chọc đến ta, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.”
“Ta chưa từng nói dối.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ngược lại, nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ ném ngươi xuống hồ.”
Kim Mãn Mãn kiêu ngạo nói: “Ngươi nên thật lòng một vạn lần. Kim Mãn Mãn ta làm nghề này đã hơn mười năm, xưa nay không bán tin tức giả. Danh dự là thứ nhất, như vậy buôn bán mới vui vẻ được.”
“Ta cho ngươi ba phút.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Được.” Kim Mãn Mãn liếm môi một cái, nhỏ giọng nói: “Chu công tử đấy, trong những tư liệu công khai ra ngoài, người ta đều nói trước kia ông ta ra nước ngoài, bồi dưỡng kinh thương gì đấy. Thật ra tất cả đều là giả. Chỗ của ta có chứng cứ, ngươi có muốn hay không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không hứng thú.”
“Tập đoàn Dã Độ thật ra cũng không phải của Chu công tử mà là ông ta đoạt trong tay người khác.” Kim Mãn Mãn lại đưa ra một tin tức khác: “Mặc dù cả nhà ông chủ tập đoàn Dã Độ đều bị giết chết nhưng có người quen biết được việc này.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Không có hứng thú.”
Kim Mãn Mãn sững người, sau đó nói: “Lão quân sư Hoa thần y của Chu công tử, thật ra lai lịch không rõ, rất có thể là người của một tà giáo nào đó, cái này ngươi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận