Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3981: Cút qua một bên chết đi

Đoạn Kiếm Vương há to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng nhớ đến nó không trêu chọc nổi Hạ Thiên, đành phải lộ ra biểu hiện tuyệt vọng. Hôm nay, nó cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo, chỉ sợ chết chắc.
“Tiểu tử, ngươi đưa mảnh vỡ lại cho ta, bổn đội trưởng có thể tha cho ngươi một mạng.”
Thanh Giao đội trưởng nắm cái roi thật chặt, một tay khác chỉ vào Hạ Thiên: “Nếu không, bây giờ ta sẽ dùng Đả Hồn Tiên khiến cho ngươi hồn phi phách tán.”
“Đả Hồn Tiên?”
Hạ Thiên hờ hững liếc nhìn cái roi, nhếch miệng nói: ‘Cái thứ đồ chơi này đoán chừng chỉ có thể đánh được con muỗi. Ngươi nên đổi tên đi.”
“Đây chính là ngươi muốn chết.”
Thanh Giao đội trưởng rốt cuộc không kìm nén được, đột nhiên vung cái roi trong tay lên quất vào mặt Hạ Thiên.
Bốp.
Cái roi màu xanh giống như một luồng thiểm điện đánh thẳng vào mặt.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, đầu tiên là da, sau đó là thịt, rồi gân cốt lập tức vỡ ra.
Nhưng luồng khí kình này vẫn chưa chịu tiêu tán, hơn nữa còn đánh vào não, vào linh hồn.
“A…”
Tiếp theo, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết lập tức vang lên.
“Cái roi này dường như có chút thú vị.”
Hạ Thiên đương nhiên không có việc gì, ngược lại còn nở nụ cười hiền hòa: “Chỉ là độ chính xác của ngươi quá kém, không có việc gì lại tự đánh mình làm gì?”
Tròng mắt Đoạn Kiếm Vương như muốn lồi ra. Vừa rồi, nó rõ ràng nhìn thấy cây roi của Thanh Giao đội trưởng đánh vào mặt Hạ Thiên, nhưng một giây sau lại là Thanh Giao đội trưởng đánh vào mặt mình.
Một luồng khí tức màu xanh giống như ngọn lửa đốt trên mặt Thanh Giao đội trưởng.
Da thịt, gân cốt và linh hồn đều bị thiêu đốt.
Trong lúc Thanh Giao đội trưởng gào thảm, hắn ta vội vàng móc một viên đan dược màu xanh từ trong túi tùy thân bỏ vào trong miệng.
Từng sợi khí tức màu xanh nhanh chóng tiêu tán nhưng đã chậm một chút.
Chỉ một khắc ngắn ngủi, nửa gương mặt Thanh Giao đội trưởng bị đốt đến không còn.
Đúng nghĩa là không còn, bởi vì nó giống như cục xà bông thơm bị chó gặm.
“Tiểu tử, ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, nghiền xương ngươi thành tro.”
Thanh Giao đội trưởng lại uống thêm mấy viên đan dược, miễn cưỡng đè xuống thương thế trên người, nhưng lửa giận và hận ý trong lòng đã hoàn toàn bạo phát.
“Ngươi còn chiêu thức gì nữa không?”
Hạ Thiên cười một tiếng, có lòng tốt đề nghị: “Ta cảm thấy ngươi đừng dùng cái roi kia làm gì nữa. Ngươi hẳn không có nhiều dược hoàn để uống đâu.”
“Không cần Đả Hồn Tiên, bây giờ bổn đội trưởng sẽ xé xác ngươi.”
Thanh Giao đội trưởng nổi giận quát một tiếng, cơ thể bỗng nhiên dấy lên một luồng khí tức màu xanh, có chút tương tự với luồng khí tức vừa rồi nhưng rõ ràng không cùng một loại.
“Đây chính là kiếp lực?”
Hạ Thiên nhìn thấy, không khỏi sửng sốt: “Với cảnh giới của ngươi, tại sao lại có thể dùng được kiếp lực?”
Liên quan đến kiếp lực, Hạ Thiên cũng chỉ vừa mới tiếp xúc hôm qua.
Nhưng điều này cũng không cản trở hắn có một số nhận biết cơ bản về thứ này. Trong đó, điểm quan trọng nhất chính là kiếp lực chỉ có tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ mới có thể sinh ra, mà cũng chỉ có tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ mới có thể thúc đẩy.
Đương nhiên, hắn là một ngoại lệ, bởi vì hắn có Nghịch Thiên Bát Châm và băng hỏa linh thể tương trợ.
Trước mắt, tu vi của Thanh Giao đội trưởng không cao, cũng không có Nghịch Thiên Bát Châm, lại càng không có thể chất thần cấp. Cho nên, rốt cuộc hắn ta dựa vào cái gì mà có thể sử dụng kiếp lực?
Hạ Thiên có chút không hiểu nhưng hắn cũng không nôn nóng.
Hiện tại, không phải là hắn không có kiếp lực.
Huống chi, kiếp lực người trước mắt yếu đến mức có thể bỏ qua.
“Cái gì mà kiếp lực? Đúng là bọn chuột nhắt vô tri.”
Thanh Giao đội trưởng nghe Hạ Thiên nói, ngược lại nhịn không được cười nhạo: “Đây là Thần Diễm do lão tổ Long gia chúng ta sáng lập ra, có thể gia tăng tu vi của người lên đến mấy lần, thậm chí mấy chục lần.”
“Cái gì mà thần diễm quỷ diễm.”
Hạ Thiên đương nhiên phản cảm với lời nói nhảm này: “Ngươi cái gì cũng chẳng biết, vậy thì cút sang một bên chết đi.”
Thanh Giao đội trưởng trừng muốn rách cả mí mắt. Lúc này, khí tức màu xanh trên người hắn ta đã đậm đến mức phát xanh, sau đó thân hình hắn ta lóe lên, nhấc chưởng chụp về phía Hạ Thiên.
“Người đi chết chính là ngươi.”
Thanh Giao đội trưởng quát khẽ một tiếng: “Thần diễm vô biên ti vũ.”
Chưởng ảnh trùng điệp.
Một lát sau, tàn kiếm đao gãy khắp nơi đều biến thành khí tức màu xanh.
Khí tức này tràn đầy phong mang nhỏ vụn, giống như một cơn mưa bao trùm Hạ Thiên.
“Đúng là ngu không có thuốc chữa.”
Hạ Thiên lắc đầu, có chút im lặng: “Vì sao đám ngớ ngẩn các ngươi lại không tiếp thu bài học chứ?”
Thanh Giao đội trưởng chỉ coi đây là tiếng hú không cam lòng của Hạ Thiên trước khi chết. Trong lúc hắn ta đang ngồi chờ Hạ Thiên bị thần diễm đốt thành tro tàn, bỗng dưng hắn ta cảm thấy có chút không ổn.
Hắn ta ngẩng đầu, phát hiện mình đã quá ngu ngốc.
Đã bị mắc lừa một lần, bây giờ hắn ta lại mắc lừa thêm một lần nữa.
Trên đỉnh đầu chính là Vô Biên Ti Vũ mà hắn ta thả ra.
Thanh Giao đội trưởng biến sắc, trong đầu có suy nghĩ muốn né tránh nhưng không biết vì sao cơ thể của hắn ta lại không động đậy được.
Hắn ta lập tức tắm trong thứ nước màu xanh biếc.
Tắm từ đầu đến chân, sau đó tan rã bên trong khí tức màu xanh, một chút hài cốt cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận