Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2650: Biến cố

“Ta tin tưởng Niệm Tâm, còn có sư phụ ta.” Người phụ nữ mặc vải thô bỗng nhiên đưa ra quyết định, chậm rãi bước đến trước mặt Hạ Thiên, quỳ xuống: “Xin Hạ thần y hãy chữa khỏi bệnh giùm cho ta. Ta đã chịu đủ rồi.”
Cao đại lão giận tím mặt, chỉ vào người phụ nữ mặc vải thô: “Lý Tú Thanh, ngươi tốt nhất nên nghĩ cho thật kỹ. Hơn hai mươi năm qua, chúng ta đã mời biết bao danh y, nhưng bọn họ đều thúc thủ vô sách với chứng bệnh điên của chúng ta. Bây giờ lại có một tên nhóc đến dõng dạc tuyên bố có thể trị hết, hắn đang gạt chúng ta đấy.”
“Trị không hết cũng không sao, cùng lắm thì chết một lần mà thôi.” Người phụ nữ mặc vải thô thản nhiên nói: “Cũng còn đỡ hơn không có kết quả như bây giờ.”
“Ngươi.” Cao đại lão cũng không biết ngăn cản như thế nào, chỉ có thể nhắc nhở: “Nếu không, các ngươi chờ Tôn Thủ Chính về rồi hãy nói. Ngươi chỉ là một người phụ nữ, ngươi đừng quyết định loạn như vậy.”
“Ta chẳng thích nghe lời này của ngươi.” Thạch Thuần bất mãn nói lại một câu: “Cái gì là phụ nữ thì không thể quyết định loạn. Ta cảm thấy bà ấy quyết định rất chính xác, còn các ngươi mới bỏ qua cơ hội chữa bệnh đấy.”
“Hừ.” Cao đại lão khinh thường hất cằm, lạnh lùng nói: “Lão phu sẽ đứng ở đây xem các ngươi giở trò gì. Nếu các ngươi trị không hết bệnh, ba người các ngươi đừng hòng sống sót trở ra ngoài.”
Người phụ nữ mặc vải thô lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Hạ thần y, ta đã chuẩn bị xong, ngươi chữa như thế nào, ta cũng đều chấp nhận.”
“Ngươi đừng khẩn trương như thế, chỉ trị bệnh thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Hạ Thiên lại ngáp một cái, một ngân châm xuất hiện giữa ngón tay, nhanh chóng đâm mấy châm vào người phụ nữ, sau đó hờ hững nói: “Chữa xong rồi, người kế tiếp.”
“A?” Người phụ nữ mặc vải thô ngẩn người, gương mặt tràn ngập nghi hoặc nhìn Hạ Thiên: “Hạ thần y, ngươi vừa mới nói cái gì?”
“Ta nói là đã chữa khỏi cho ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng, bất mãn nói: “Còn ai muốn trị bệnh nữa không, xếp thành từng hàng, từng người một bước lên.” Nói xong, hắn khoát tay ra hiệu thôn dân yên tĩnh trở lại.
“Ha ha ha, đúng là buồn cười.” Cao đại lão không khỏi ôm bụng cười to, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi cầm một cây ngâm châm, tùy tiện đâm mấy cái thì nói là đã chữa xong, còn nói cái gì là đệ nhất thần y trong thiên hạ. Ta đoán ngươi một chút y thuật cũng không có.”
“Nhưng ta khỏe hơn rồi.” Lúc này, người phụ nữ mặc vải thô ngạc nhiên hét lên: “Đan điền khí hải của ta đã khôi phục, có thể dẫn khí bình thường, hơn nữa không còn cuồng bạo, kinh mạch cũng không đau. Quá thần kỳ rồi!”
“Không thể nào?” Ông cụ to lớn gào to, chỉ vào người phụ nữ mặc vải thô: “Lý Tú Thanh, ngươi điên rồi sao?”
“Ta không điên, bệnh của ta đã được chữa khỏi.” Người phụ nữ mặc vải thô sợ người khác không tin, đưa tay vận chân khí trong cơ thể, đánh thẳng vào tảng đá lớn bên cạnh.
“Bành!”
Tảng đá lớn bị chân khí đánh nổ tung. Đá vụn bay tán loạn đánh trúng không ít thôn dân.
Nhưng không thôn dân nào kêu đau. Bọn họ đều kinh ngạc, hiển nhiên cảnh tượng trước mặt đã vượt qua dự liệu của bọn họ.
“Thần y, ngươi mau cứu ta với.” Qua mấy giây, cuối cùng có một chàng thanh niên mặt mày sáng sủa quỳ rạp xuống dưới chân Hạ Thiên: “Ta còn trẻ, ta không muốn cả đời ở cái nơi quỷ quái này.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn chàng thanh niên kia một chút. Người này lớn hơn tiểu đạo cô Niệm Tâm khoảng ba bốn tuổi, đoán chừng cũng là ẩn tu đời thứ hai.
Hạ Thiên cũng không so đo lời nói và hành động của người này trước đó, châm cho hắn ta hai châm, sau đó nói: “Người kế tiếp.”
Chàng thanh niên kia cũng giống như người phụ nữ mặc vải thô, sửng sốt hai giây, vẻ mặt cuồng hỉ, vọt thẳng về vách núi bên cạnh, tắm trong ánh nắng, miệng gào to: “Tốt quá, khi phơi nắng, kinh mạch và ngực không còn đau nữa. Bệnh của ta đã được chữa khỏi rồi.”
Có hai ví dụ sống trước mắt, những thôn dân khác cũng không còn cố kỵ, thay phiên nhau quỳ rạp xuống trước mặt Hạ Thiên, dập đầu cầu xin hắn chữa bệnh.
“Các ngươi không được làm như vậy.” Cao đại lão vẫn không tin Hạ Thiên có y thuật kinh người như thế: “Trên thế gian này, làm sao có người tinh thông y thuật đến tình trạng như vậy, hắn đang gạt người. Nói không chừng, hắn cũng sử dụng thuốc giống cha con Mạc thị, tạm thời áp chế. Về sau, nó nhất định sẽ tái phát gấp bội. Các ngươi đừng làm như thế.”
Cao đại lão nói xong, quả nhiên có một số thôn dân sinh ra do dự, lặng lẽ đứng lên lui sang một bên.
“Ai trị thì ra đây, không trị thì biến sang một bên.” Hạ Thiên chẳng màng quan tâm: “Người nào muốn trị thì xếp thành hàng, đừng lãng phí thời gian của ta nữa.”
Có gần một nửa thôn dân tin lời Cao đại lão lui sang một bên, còn lại là những người thành tâm chữa bệnh.
Hạ Thiên cũng không tốn quá nhiều thời gian. Dù sao, hắn chỉ cần đâm hai ba châm cho bọn họ là được, rất nhanh hắn đã trị xong.
“Đã chữa khỏi xong rồi sao? ’
“Ta cảm thấy rất khỏe”
“Không biết nữa, nhưng chắc là thật.”
Các thôn dân đã được thi châm đều khó có thể tin nổi. Hạ Thiên chỉ làm mấy động tác là đã trị hết bệnh rồi sao? Chứng bệnh bọn họ phải chịu hơn hai mươi năm dường như chưa từng xảy ra.
“A!”
Đúng vào lúc này, chàng thanh niên trẻ tuổi đã được chữa trị trước đó bỗng dưng kêu thảm, phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất.
“Người chết rồi, quả nhiên có vấn đề.” Cao đại lão lấy lại tinh thần, chỉ vào Hạ Thiên, quát lớn: “Mau bao vây bọn chúng lại, đừng để bọn chúng chạy thoát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận