Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4273: Chuẩn bị tiến về liên minh tu tiên (02)


Cái gọi ba nữ nhân một tuồng kịch. Ở chỗ này, tối thiểu đồng thời tiến hành mấy trận hí, chẳng mấy chốc họ lại tán gẫu chuyện riêng của mình, tạo thành một mớ hỗn độn.
Nhìn tình huống trước mắt, Cố Hàm Sương nói với Nguyệt Thanh Nhã: “Nguyệt tỷ tỷ, hay là ngươi nói đi. Bằng không, họp đến tháng sau cũng không có kết quả.”
“Được rồi, mọi người ngừng lại một chút.” Nguyệt Thanh Nhã nhẹ giọng nói: “Chúng ta nên bàn chuyện chính sự. Nếu còn trễ nãi nữa, Hạ Thiên và Mộng Mộng sắp đến rồi đấy.”
Lời vừa nói ra, chúng nữ trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.
Trong khoảng thời gian này, các nàng nhớ Hạ Thiên là thật, nhưng hắn thật sự không biết tiết chế. Khi các nàng đơn độc ứng phó đều có chút không chịu được, quả thật hơi sợ. “Thật ra chuyện này cũng không cần thương lượng.” Lãnh Băng Băng dẫn đầu tỏ thái độ: “Liên quan đến chuyện tu tiên, chúng ta biết cũng không nhiều, thành ra cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác. Cho nên, mọi người và chồng quyết định đi. Chúng ta tuyệt không dị nghị.”
“Đúng.”
“Chính xác.”
“Các ngươi nói thẳng quyết định đi.” Những người khác xác thực không có ý kiến. Mặc dù các nàng là Độ Kiếp Kỳ, lại vừa trải qua song tu, từ chỗ Hạ Thiên thu được phương pháp ngưng luyện kiếp lực, nhưng đối với tu tiên vẫn là kiến thức nửa vời, thành ra nàng cũng lười lãng phí thời gian suy nghĩ cái này.
Mấy vấn đề như thế nên để mấy người Nguyệt Thanh Nhã sắp xếp, như vậy đỡ tốn thời gian và công sức hơn.
“Thật ra, chúng ta biết rất ít về liên minh tu tiên.” Cơ Thanh Ảnh có chút khiêm tốn nói nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng: “Chỉ sợ đưa ra quyết định sai lầm sẽ hại mọi người.”
Diệp Mộng Oánh nói: “Ngươi nói vậy là không đúng. Chúng ta là một thể, không tồn tại ai hại ai. Có chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt. Mặc dù thực lực chúng ta không có tăng lên, nhưng chúng ta có tu vi Độ Kiếp Kỳ cũng không phải giả.”
“Không sai.” Tống Ngọc Mị gật đầu: “Chúng ta mau chóng đạt thành nhất trí, sau đó để chồng quay lại trái đất bàn bạc với nhóm người Dạ tỷ tỷ. Mặc kệ có đi hay không, tương lai tu tiên liên minh có thể sẽ là đại địch của chúng ta.”
“Ta đồng ý.” Nguyệt Thanh Nhã gật đầu: “Đã như vậy, chúng ta cứ võ đoán một lần, từ đó đưa ra quyết định.”
Chúng nữ nhìn Nguyệt Thanh Nhã, chờ quyết định của nàng. “Quyết định của ta chính là nhất định phải đi.” Nguyệt Thanh Nhã lạnh lùng nói nhưng ánh mắt vô cùng kiên định: “Nếu tu tiên liên minh là kẻ địch trong tương lai của chúng ta, chúng ta nhất định phải đến đó xem. Theo lời nói của Vấn Thiên Đạo Nhân, bên phía liên minh cũng không phải bền chắc như thép. Chúng ta chỉ có thể đến đó một chuyến mới biết được ai là địch ai là bạn. Đến lúc đó, chúng ta có thể lôi kéo đồng minh, cùng nhau đối phó địch nhân cường đại không biết kia.”
“Vợ Thần Tiên Tỷ Tỷ, thật ra không cần phiền phức như vậy đâu.”
Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên, có chút khinh thường nói: “Nếu đám người liên minh tu tiên dám đến gây phiền phức cho chúng ta, chúng ta cứ trực tiếp đánh chết bọn họ là được.”
“A, sao ngươi lại đến đây?” Cơ Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Liễu Mộng buông tha cho ngươi sao?”
Hạ Thiên kiêu ngạo nói: “Các người cho rằng vợ Mộng Mộng có thể ép khô ta được sao? Cho dù nàng ấy có lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ của ta. Trước đó, muội muội chân dài đã ép khô ta một lần, tại sao ta lại mắc sai lầm tương tự nhỉ?”
“Nói trắng ra, mị công của Mộng Mộng trước mắt còn không bằng Dạ Ngọc Mị chứ sao?” Cơ Thanh Ảnh cười nhạo.
Liễu Mộng đột nhiên xuất hiện trước mặt Cơ Thanh Ảnh, đẩy nàng ngã nhào xuống đất, mặt dán sát mặt của nàng: “Ngươi nói ai không bằng Dạ Ngọc Mị?”
“Ngươi đó, đừng có đến gần ta.” Cơ Thanh Ảnh hung hăng trừng mắt với Liễu Mộng: “Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
Liễu Mộng không đứng dậy, ngược lại còn ép chặt hơn, bất mãn nói: “Ngươi nói ai không bằng Dạ Ngọc Mị? ?”
“Được rồi, đừng làm rộn nữa.” Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười khoát tay với Liễu Mộng: “Đang nói chính sự đấy.”
“Hừ, lần này ta bỏ qua cho ngươi.” Lúc này, Liễu Mộng mới đứng dậy, sau đó bước đến trước mặt Liễu Vân Mạn, đầu tựa vào vai của nàng: “Mạn Mạn, ngươi cho ta dựa một lát. Bây giờ ta còn thấy mệt, không còn khí lực nữa.”
Liễu Vân Mạn: “…”
“Các nàng đang thảo luận chuyện gì vậy?” Hạ Thiên gối đầu lên chân Nguyệt Thanh Nhã, lười biếng nói.
Nguyệt Thanh Nhã cũng không thèm che giấu, cười nói: “Chúng ta đang thương lượng sẽ phái ai đến liên minh tu tiên, tham gia bàn đào tiên hội.”
“Việc này à.” Hạ Thiên trả lời: “Các ngươi không cần đi, một mình ta đi là được.”
“Không được.” Lãnh Băng Băng quả quyết bác bỏ: “Tính cách của chàng quá ngang ngược. Một người đi, nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì lớn nữa. Nhất định phải cử người đi cùng giám sát chàng.”
Hạ Thiên có chút vô tội nhìn Lãnh Băng Băng: “Vợ Băng Băng, nàng nói vậy thì oan uổng cho ta quá. Ta vẫn luôn nghe lời nàng, xưa nay không chủ động tìm người khác gây sự, toàn là người khác đến tìm ta mà thôi.”
Lãnh Băng Băng hiểu rất rõ Hạ Thiên, vẫn lắc đầu như cũ: “Tóm lại, chàng không được đi một mình.”
“Vậy các nàng muốn ai đi cùng với ta?” Hạ Thiên hỏi thẳng.
Nguyệt Thanh Nhã suy nghĩ một chút rồi nói: “Để Phù Diêu Tiên Tử đi cùng ngươi đi, như thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Lúc này, một âm thanh xa lạ truyền đến: “Ta mới là nhân tuyển tốt nhất. Hạ Thiên, ngươi dẫn ta đến liên minh tu tiên đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận