Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4236: Chút tư chất đó, liếm chân của ta còn không xứng

“Trần Nguyên Bạch, bổn tọa không rảnh đấu võ mồm với ngươi ở đây.” Nam nhân áo bào tím mượn uy thế quát lớn với Trần chưởng môn Bắc Hồ sơn trang: “Ta hỏi ngươi một lần cuối, ngươi có đồng ý gia nhập Bắc Hồ sơn trang vào Ngũ hành Tôn chúng ta, trở thành một đường khẩu của Bích Thủy Tông hay không, ngươi nghĩ cho rõ ràng đi.”
“Còn nữa, ngươi mau giao Tô Diệp ra. Hắn ta đã làm hỏng nhiệm vụ do liên minh tu tiên sai khiến. Cấp trên truyền lệnh xuống muốn bắt hắn ta đến Thiên Ngục, hình phạt sẽ được công bố vào một ngày khác.”
Mồ hôi Trần Nguyên Bạch đổ ra như mưa, trong lòng đương nhiên cảm thấy khó chịu.
Nhưng Ngũ Hành Tông đang thế mạnh, hoàn toàn không cho ông ta cơ hội thở dốc. Bây giờ lại còn trực tiếp lên tiếng bức bách.
Nếu ông ta gật đầu đồng ý, chỉ sợ mặt mũi sẽ bị mất hết, còn tư cách gì làm Chưởng môn một phái nữa.
Huống chi, Tô Diệp là đệ tử quan môn của ông, cũng là thiên tài thiên tư trác tuyệt nhất Bắc Hồ. Nếu giao hắn ta ra, Bắc Hồ sơn trang đoán chừng sẽ hoàn toàn lưu lạc.
Tô Ôn Dương cũng tức giận không thôi, nhưng ông không thể làm gì. Ban đầu, ông còn tưởng rằng mình gặp được hai cường giả Độ Kiếp Kỳ, bây giờ mới biết là hàng dởm, ngay cả một chiêu của đặc sứ cũng không tiếp nổi.
“Bắc Hồ sơn trang ta có bảy mạch mười ba phường, tổng cộng mười mấy vạn đệ tử.” Tâm tư Trần Nguyên Bạch thay đổi thật nhanh. Đối cứng với đặc sứ Ngũ Hành Tông là không thể nào, chỉ có thể tùy thời ứng phó: “Mặc dù ta là Chưởng môn nhưng không thể độc đoán, còn cần thương nghị với thủ tọa bảy mạch một phen. Huống chi, Tô Diệp còn đang bế quan ở Chưởng Nguyệt Phong, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt đột phá Phân Thần Kỳ. Nếu hắn ta may mắn thành công, đó chính là vị tu tiên giả Phân Thần Kỳ đầu tiên của Bắc Hồ sơn trang ta trong gần trăm năm qua, vừa lúc có thể nhận được một xá lệnh từ liên minh tu tiên.”
“Đánh rắm.”
Nam nhân áo bào tím không thèm nghe mấy lời nói nhảm, chợt quát lên: “Cho Trần Nguyên Bạch ngươi mặt mũi, ngươi lại không muốn. Ta không ngại nói cho ngươi biết, Bắc Hồ sơn trang ngươi gánh không nổi đâu. Hôm nay Tô Diệp nhất định phải theo ta đi. Nếu không, đừng trách bổn sứ không khách sáo.”
“Con ta vẫn còn đang bế quan. Mấy ngày nay đang là thời điểm then chốt đột phá Phân Thần Kỳ, tuyệt đối không thể cắt ngang.”
Tô Ôn Dương không khỏi khẩn cầu: ‘Xin đặc sứ thứ cho thêm mấy ngày. Đến lúc đó ta sẽ đích thân mang khuyển tử đến nhà… A!”
“Câm miệng.” Nam nhân áo bào tím một cước đạp lăn Tô Ôn Dương ngã xuống đất, khó chịu mắng: “Loại tự đại như Tô Diệp, hoàn toàn không có khả năng đột phá đến Phân Thần Kỳ. Bắc Hồ sơn trang không có khả năng có được số mệnh đó. Bổn sứ cũng không lãng phí thời gian nữa. Bây giờ ta sẽ cho các ngươi một bài học. Nếu không, các ngươi còn tưởng rằng bổn sứ đang khua môi múa mép.”
Nói xong, hắn ta bóp nắm đấm, diễm khí tung hoành đánh tới Tô Ôn Dương và Trần Nguyên Bạch.
“Bành.”
Bỗng dưng, một bóng người từ xa bay đến, tiếp nhận một quyền này.
Diễm khí lập tức tiêu tán.
“Mẹ nó, người nào không biết ở Đại Bắc Hồ này, Tô Diệp ta là ngưu bức nhất.”
Người đến quả nhiên là Tô Diệp. Lúc này, hắn ta mặc một bộ áo bào màu trắng, ít đi mấy phần cuồng ngạo, nhiều thêm mấy phần trêu tức: “Ngươi dám ở địa bàn của ta đánh cha và sư phụ của ta. Bên trong đầu của ngươi toàn là phân hay sao?” “Ha ha, ngươi chính là Tô Diệp.” Nam nhân áo bào tím đánh giá Tô Diệp một chút rồi khinh thường nói: ‘Nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt. Ngươi nhận nhiệm vụ của liên minh tu tiên nhưng để thất bại. Bên kia truyền dụ lệnh, muốn bắt ngươi đến đó để xử phạt.”
“Bớt ngứa trứng đi.” Tô Diệp không để bản thân mình bị đẩy vòng vòng, xì một tiếng: “Lão tử ở đây, có bản lãnh thì ngươi thử một chút đi.”
Nam nhân áo bào tím hừ lạnh một tiếng: “Cho dù ngươi đột phá đến Phân Thần Kỳ, cũng chỉ là một tiểu tốt tử mà thôi. Bổn sứ đã là Phân Thần Kỳ đỉnh phong từ sáu mươi năm trước, giết ngươi chẳng khác nào giết một con gà.”
“Vậy ngươi đúng là phế vật rồi.” Tô Diệp cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: “Sáu mươi năm còn chưa đột phá. Chút tư chất đó, liếm chân của ta còn không xứng.”
“Đúng là can đảm.”
Nam nhân áo bào tím giận tái mặt, vung tay lên đánh ra ba quyền diễm: “Bổn sứ trước làm thịt ngươi, sau đó diệt Bắc Hồ sơn trang, để các ngươi biết ai mới thật sự là trời ở Bắc Hãn giới này.”
“Trời cái đầu mẹ ngươi đấy.” Tô Diệp nhìn thấy ba quyền diễm vọt đến, đầu tiên là tiện tay đánh lui quyền diễm, sau đó bóp quyền đánh tới.
Nam nhân áo bào tím hừ lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình.”
Hắn ta nhẹ nhàng lắc lư nắm đấm, trong nháy mắt xuất hiện hơn một trăm quyền diễm, giống như thiên thạch đánh tới Tô Diệp.
“Hừ, có hoa mà không có quả, chẳng có gì hay.” Tô Diệp bình thản tự nhiên, cười ha hả nói: “Ở trái đất có một tên gia hỏa cực kỳ đáng ghét. Ta và hắn đánh với nhau mấy trận không thắng nhưng hắn đã dạy cho ta một thứ, đó chính là khi đánh nhau, tuyệt đối đừng chơi mấy thứ lòe loẹt.”
Lời còn chưa dứt, người đã lóe lên bên trong đống quyền diễm, xuất hiện sau lưng nam nhân áo bào tím.
“Đi chết đi.”
Nhắm ngay hậu tâm người này, Tô Diệp đánh xuống một quyền thật mạnh.
Bành.
Cương phong bạo tràn, thổi đến bụi thạch bốn phía bay lên.
Đệ tử tu vi thấp thậm chí còn bị thổi bay mấy chục mét có hơn.
“Chẳng có gì hơn.” Nam nhân áo bào tím chỉ hừ nhẹ một tiếng, tiện tay nhấc lên, quang điểm như mưa, biến thành trường tiễn bao vây Tô Diệp lại.
Tô Diệp tránh cũng không thèm tránh, phóng ra thanh quang chọi cứng với đám trường tiễn, còn người thì thẳng tắp lao đến nam nhân áo bào tím.
Hai người có qua có lại, đánh nhau túi bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận