Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1893. Chúng ta cũng sinh một đứa đi

“Lữ Văn, để ta xem mắt ngươi trước đã.” Người lần này nói lại là Y Tiểu m, nàng hiển nhiên cũng đã phát hiện mắt của nàng ấy có vấn đề, đồng thời cũng hiểu lúc trước Hạ Thiên cũng không phải mắng nàng ấy, mà nàng ấy thật sự có một con mắt bị mù.
“Đúng rồi, chị dâu chính là Y Tiên, có lẽ ngươi có thể chữa khỏi mắt của ta.” Lữ Văn có chút vui vẻ: “Thật ra thị lực của ta từ nhỏ đã rất kém, chẳng khác gì bị mù cả, ta gần như đã quen chỉ nhìn mọi thứ bằng một mắt rồi, lần này nói phải phẫu thuật cắt bỏ, ta cũng cảm thấy không có gì to tát lắm, chỉ là ba mẹ nói con gái bị khuyết một bên mắt trông sẽ rất xấu, sau này sẽ không tốt lắm đối với ta, và bắt đầu nghĩ cách, nói muốn tìm sư huynh nhờ giúp đỡ.”
“Lữ Văn, mắt của ngươi quả thật rất có vấn đề, xung quanh cũng bắt đầu lây nhiễm, kiểm tra của bệnh viện chắc không sai, dưới tình huống bình thường, quả thật cần phải phẫu thuật cắt bỏ.” Y Tiểu Âm đã làm kiểm tra sơ bộ: “Nếu ta tự mình chữa trị cho ngươi, chắc là có thể giữ lại con mắt, nhưng không chắc chắn lắm, nhưng ngươi yên tâm, sư huynh ngươi có thể chữa khỏi cho ngươi.”
“Oa, chị dâu, y thuật của sư huynh còn lợi hại hơn ngươi sao?” Lữ Văn có chút kinh ngạc: “Kỳ lạ thật nha, danh tiếng của chị dâu rất lớn, nhưng thật ra ta chưa từng nghe nói qua tên của sư huynh trước đây.”
“Sư huynh ngươi khá lười, không ra ngoài nhiều lắm, nhưng y thuật của hắn quả thật mạnh hơn ta.” Y Tiểu Âm mở miệng nói.
Ngừng một chút, nàng lại nói thêm: “Còn nữa, ngươi cũng đừng nghe sư huynh ngươi nói bậy bạ, ta không phải là vợ hắn, cho nên ngươi cũng đừng gọi ta là chị dâu, ta lớn hơn ngươi một chút, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ cũng được.”
“Ồ, thế à, vậy ta gọi ngươi là Y Tiên tỷ nha.” Miệng lưỡi của Lữ Văn cũng rất ngọt: “Nhưng Y Tiên tỷ, ngươi thật sự không phải là vợ của sư huynh sao? Vậy bây giờ ngươi mới chỉ là bạn gái hắn à?”
“Văn Văn sư muội, thật ra vợ Y Y là vợ ta, nàng chỉ không muốn bị người khác gọi là chị dâu thôi, nghe hơi già.” Hạ Thiên cười hì hì: “Ngươi không cần quan tâm loại chi tiết đó, ta trị mắt cho ngươi trước đi, không lâu đâu.”
“Được rồi, sư huynh, con mắt kia phải trị thế nào vậy?” Lữ Văn đối với chuyện này vẫn rất mong đợi: “Ta, ta phải phối hợp thế nào đây?”
“Ờ, ngươi ngồi yên là được.” Hắn lấy ngân châm ra, trực tiếp đâm một châm.
Mà trên thực tế Lữ Văn đã không thể cử động, chẳng những không thể động, cũng không nhìn thấy nữa, lần này là cả hai mắt đều không thấy gì.
“Sư huynh ta không nhìn thấy...” Lữ Văn mở miệng nói, lại phát hiện bản thân cũng không phát ra âm thanh, nhất thời có chút lo lắng.
Cũng may, bây giờ nàng ấy nghe thấy giọng nói của Y Tiểu m: “Lữ Văn, ngươi hiện giờ không nhìn thấy, cũng không thể nói, nhưng ngươi không cần lo lắng, kiên trì vài phút nữa là được.”
Giọng nói điềm tĩnh động lòng người của Y Tiểu Âm vẫn có thể an ổn lòng người, cho nên nàng ấy cũng nhanh chóng thả lỏng người, đương nhiên, thật ra nàng ấy không thả lỏng cũng không ảnh hưởng gì, phải biết rằng khi Hạ Thiên chữa bệnh cho người khác, trên cơ bản cũng không mong đợi bệnh nhân phối hợp.
Mà sự thật như Y Tiểu Âm nói, quá trình chữa trị đó chỉ mất vài phút mà thôi.
Đây là một loại bệnh mà nàng cũng không chắc có thể chữa trị, hắn trực tiếp sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm, quá trình kia rất nhanh, trên thực tế cũng chỉ mất ba phút.
“Được rồi.” Giọng nói của Hạ Thiên lại lần nữa truyền vào tai Lữ Văn, mà trong nháy mắt, nàng cũng cảm thấy thế giới của mình đã sáng hơn rất nhiều.
Dù rằng hiện giờ đã là chạng vạng tối, nhưng nàng vẫn cảm thấy sáng hơn, thậm chí có loại cảm giác như bình minh đến.
“Ta, mắt của ta thật sự ổn rồi sao?” Lữ Văn có chút khó tin, mắt trái của nàng vốn dĩ không nhìn thấy, mà hiện giờ, nàng thử nhắm mắt phải lại, phát hiện thế giới vẫn sáng như cũ, nói cách khác, mắt trái của nàng thật sự có thể nhìn thấy rồi.
Mà trên thực tế, không chỉ có thể nhìn thấy, thị lực mắt phải của nàng lúc trước thật ra cũng không tốt lắm, nói đơn giản thì tương đương với cận thị, nhưng hiện giờ, không chỉ mắt trái của nàng khôi phục ánh sáng, ngay cả thị lực mắt phải cũng hoàn toàn bình thường, đã không còn cận thị gì nữa!
“Ổn rồi, thật sự ổn rồi, Y Tiên tỷ, mắt của ta thật sự ổn rồi... Oa, sư huynh ngươi thật lợi hại, ta, ta muốn đi vào nói với mẹ...” Lữ Văn bật dậy khỏi ghế, xoay người chạy vào bên trong, chỉ là lại lảo đảo một cái, suýt ngã xuống đất.
“À, Văn Văn sư muội, ngươi cần chút thời gian để thích ứng, ngươi trước kia đi đường đều không bình thường, hiện giờ trong một thời gian cũng không thể trở lại bình thường được.” Hạ Thiên nhắc nhở một câu.
“Cảm ơn sư huynh, ta biết rồi.” Lữ Văn bước chậm lại một chút, nhưng vẫn nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Lữ Văn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Hạ Thiên, mà lúc này, hắn rất nghiêm túc hỏi Y Tiểu m: “Vợ Y Y, nàng nói xem Tam sư phụ của ta có phải có sở thích hơi đặc biệt không?”
“Có ý gì?” Y Tiểu Âm không hiểu hắn đang nói cái gì.
“Nàng xem vợ của Tam sư phụ vốn dĩ là vợ của người khác, con gái hắn vốn dĩ cũng là con gái của người khác, nàng không cảm thấy hắn rất thích thứ gì đó của người khác sao?” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy cái sở thích đấy rất đặc biệt, so ra thì ta khá bình thường, chỉ thích vợ của mình thôi, ừm, nhưng ta không có con gái, vợ Y Y chúng ta có nên sinh một đứa không?”
“Ngươi mới không bình thường!” Y Tiểu Âm tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận