Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2666: Bí mật ngươi cảm thấy hứng thú

“Tỷ phu, con bé bị sao vậy?” Thạch Thuần quay đầu nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn tiểu đạo cô Niệm Tâm, sau đó rút ngân châm tiện tay đâm cho nàng một châm: “Bị điểm á huyệt, bây giờ không sao rồi.”
“Cảm ơn Hạ Thiên thúc thúc và hai tỷ tỷ xinh đẹp.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm vô cùng hiểu chuyện, lập tức nói lời cảm ơn ba người, giọng điệu rất chân thành.
Thạch Thuần hỏi: “Người đã cứu được, bây giờ chúng ta rút lui như thế nào?”
“Ta không thể đi, cha của ta vẫn còn nằm trong tay bọn họ.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm lắc đầu, kiên định nói: “Ta không biết bây giờ ông ấy như thế nào. Ta nhất định phải nghĩ cách cứu ông ấy.”
Ninh Nhụy Nhụy thở dài: “Bản thân ngươi còn lo chưa xong, có thể cứu người gì chứ, để chúng ta giúp ngươi.”
“Không cần đâu, mọi người cứu ta đã là thiên đại ân tình, ta thật sự không muốn lại làm phiền mọi người.” Tiểu đạo cô quật cường lắc đầu: “Chỉ cần tìm được cha ta ở đâu, ta nhất định sẽ có cách cứu ông ấy trở về.”
Thạch Thuần thản nhiên nói: “Chúng ta đã liên lụy vào chuyện này, muốn thoát thân đoán chừng không dễ dàng như vậy. Phiền phức chân chính hẳn còn nằm ở đằng sau. Đến lúc đó cứu cha ngươi cũng chỉ là chuyện thuận tay mà làm thôi.”
Hạ Thiên nháy mắt với Thạch Thuần, có chút ngoài ý muốn: “Thuần nha đầu, khó có được có lúc ngươi biết nói mấy lời như thế, có tiến bộ.”
“Tỷ phu, ngươi nói vậy là có ý gì?” Thạch Thuần bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ý của ngươi là, lúc trước ta một chút tiến bộ cũng không có.”
“Đúng.” Hạ Thiên gật đầu tán đồng.
Thạch Thuần lẩm bẩm: “Tỷ phu, ngươi nói như vậy, ta chẳng vui tý nào. Ta vẫn luôn tiến bộ mà.”
“Tiến bộ hay thụt lùi, chờ sau khi trở về, hai người từ từ thảo luận lại.” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hai người này thật sự quá ngây thơ, có thể vô tư đấu võ mồm trong hoàn cảnh như thế này: “Các người nên suy nghĩ tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào?”
“A!”
Cao Kiếm Phong bên trong đan đỉnh chẳng biết tại sao lại lớn tiếng kêu lên sợ hãi, âm thanh rất lớn, dường như ông ta đã dồn hết khí lực để rống lên, nhưng người nghe không biết rốt cuộc tiếng rống này là do hưởng thụ hay là đau đớn.
“Ông ta bị gì rồi?” Thạch Thuần khó hiểu: “Không phải nói lợn chết không sợ bỏng nước sôi sao? Ông ta lớn tiếng như vậy để làm gì?”
Ninh Nhụy Nhụy nghe Thạch Thuần so sánh Cao Kiếm Phong với lợn chết, không nhịn được bật cười: “Uổng cho muội lúc này còn có tâm trạng nói đùa.”
“Hình như ông ta thất bại rồi.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm nhận ra điều gì đó, chỉ vào trong đan đỉnh: “Đan đỉnh kia sắp không chịu nổi nữa rồi. Chúng ta mau tránh đi.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm còn chưa nói xong, đan đỉnh quả nhiên chấn động kịch liệt. Rất nhiều ánh sáng màu xanh mãnh liệt bắn ra, giống như mấy ngọn đèn neon ở sàn nhảy, chỉ là màu sắc quá đơn điệu.
“Ẩn vệ, mau hộ pháp cho ta, trấn trụ đan đỉnh.” Cao Kiếm Phong bên trong đan đỉnh lớn tiếng quát tháo.
Đám ẩn vệ đứng bên ngoài đan đỉnh đều nghe rõ tiếng quát tháo của Cao Kiếm Phong, vội quay sang nhìn đầu mục, nhưng gã đầu mục vẫn đứng im không nhúc nhích, làm như không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.
Cao Kiếm Phong bên trong như điên như dại, khàn giọng rống lên: “Các ngươi muốn tạo phản hay sao? Các ngươi có nghe ta nói không, mau hộ đỉnh đi.”
Đầu mục ẩn vệ đưa tay đè nắp đan đỉnh, thản nhiên nói với thành viên của mình: “Các ngươi đừng nhìn xung quanh nữa, chúng ta cứ giữ vững đan đỉnh, đừng để bất cứ kẻ nào đến gần là được.”
“Các ngươi có nghe ta nói hay không? Dám chống lại mệnh lệnh của ta, các ngươi muốn chết à?” Cao Kiếm Phong giãy dụa muốn thoát ra ngoài nhưng đáng tiếc, nắp đỉnh đã bị ẩn vệ đầu mục đè lại.
Đầu mục ẩn vệ cười nhạt: “Thôn trưởng Cao, ngươi cứ ở bên trong thành tiên đi. Ngươi nôn nóng ra ngoài làm gì? Chúng ta đang chờ chỗ tốt sau khi ngươi thành tiên đây.”
“Trần Huyền Bằng, ngươi muốn chết đúng không?” Thôn trưởng Cao giận dữ đấm vào bốn vách tường đan đỉnh. Đáng tiếc, đan đỉnh quá kiên cố, nắm đấm của ông ta hoàn toàn không có tác dụng, đành phải kêu gào: “Chẳng lẽ các ngươi không muốn giải dược sao? Không có giải dược của ta, độc tố trong cơ thể các ngươi sẽ phát tác. Đến lúc đó, các ngươi sẽ sống không bằng chết.”
“Việc này ngươi cứ yên tâm đi.” Đầu mục ẩn vệ tên Trần Huyền Bằng cười nói: “Không phải ở đây đang có đệ nhất thần y trong thiên hạ sao? Hắn ngay cả thuốc của Mạc Vấn Dược mà còn có thể giải được, chút độc tố này của ngươi thật sự không đáng chú ý.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta cũng đâu nhất định sẽ chữa bệnh cho các ngươi.”
“Ta sẽ trả đủ thù lao khiến ngươi hài lòng.” Trần Huyền Bằng cũng không để ý, thản nhiên nói: “Vị Thôn trưởng Cao tiềm ẩn ở đây hơn ba mươi năm, một lòng chỉ muốn trở thành tiên, không để ý đến chuyện bên ngoài. Nhìn thì ý chí rộng lớn đấy, nhưng thật ra chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng. Ta thì lại khác. Ta cũng ẩn cư núi Chung Nam, nhưng ta vẫn biết rõ chuyện thiên hạ, chí hướng càng thêm rộng lớn.”
“Chí hướng của ngươi có lớn hay không, ta chẳng hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Thật ra ta có chút hiếu kỳ, ngươi có thể lấy ra thứ gì khiến ta hài lòng, sẽ không phải mấy cái loại thành tiên thành quỷ đó chứ.”
“Dĩ nhiên không phải rồi, hơn nữa còn liên quan đến Nghịch Thiên Bát Châm.” Trần Huyền Bằng mỉm cười: “Hẳn ngươi cảm thấy hứng thú rồi chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận