Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4179: Thần giới trong truyền thuyết

“Cái gì?” Mộc Hàm cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Ở trái đất làm gì có ai có bản lãnh bắt được chồng chứ?”
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Tiểu Kiều cũng ngưng trọng: “Bối Bối không phải loại người lỗ mãng. Nàng đã nói như vậy, chuyện đó nhất định là có.”
Triệu Vũ Cơ lập tức đưa ra quyết định, trước gửi một tin nhắn vào wechat, sau đó nói với hai người kia: “Chúng ta đến Giang Hải chờ Tô Bối Bối đi.”
“Đi thôi.” Kiều Tiểu Kiều gật đầu.
Rất nhanh, ba người đã rời khỏi Tiểu Tiên Giới, vận Phiếu Miểu Bộ bay về thành phố Giang Hải.
Không bao lâu sau, các nàng đã đến cao ốc Thần Y.
Trong phòng khách tầng cao nhất đã có hai người chờ sẵn, chính là Bạch Tiêm Tiêm và Nhiếp Tiểu Lý.
Cũng không phải tốc độ của hai nàng nhanh, mà các nàng vốn hẹn nhau leo núi, ngay bên cạnh thành phố Giang Hải.
“Vũ Cơ tỷ tỷ.” Bạch Tiêm Tiêm và Nhiếp Tiểu Lý nhìn thấy Triệu Vũ Cơ, lập tức đứng dậy chào hỏi.
Tuy nhiên, hai nữ nhân nhìn rất giống tiên nữ đi theo sau lưng Triệu Vũ Cơ lại có chút xa lạ, nhất thời không biết nên chào hỏi như thế nào.
“Ta tên Kiều Tiểu Kiều, là Tổng giám đốc đời thứ nhất của tập đoàn Thần Y.” Kiều Tiểu Kiều ngược lại rất hào phóng, mỉm cười tự giới thiệu.
“A, tỷ chính là Tiểu Kiều tỷ tỷ.” Bạch Tiêm Tiêm hưng phấn kêu lên: “Ta tên Bạch Tiêm Tiêm. Thiên ca ca thường xuyên nhắc tên của tỷ với ta, ta cũng đã sớm muốn gặp tỷ một lần.”
Nàng quay sang nhìn Mộc Hàm: “Vậy còn tỷ, tỷ tỷ tóc vàng.”
“Ta tên Mộc Hàm.” Mộc Hàm nghe Bạch Tiêm Tiêm gọi mình, trong đầu liền nhớ đến năm đó Hạ Thiên đã gọi nàng là vợ tóc vàng.
“Thiên ca ca cũng hay nhắc đến tỷ lắm, nói tỷ là người vợ nghe lời nhất.” Bạch Tiêm Tiêm có chút kích động, nhưng rất nhanh nhớ đến mục đích đến cao ốc Thần Y của mình: “Tuy nhiên, Bối Bối tỷ vừa mới nói Thiên ca ca đã bị người ta bắt đi rồi.”
Mộc Hàm xoa đầu Bạch Tiêm Tiêm, nhẹ giọng trấn an: “Không cần lo lắng. Hạ Thiên không sao đâu.”
Lúc này, Kiều Tiểu Kiều nhìn sang Nhiếp Tiểu Lý. Nhiếp Tiểu Lý không hiểu sao đột nhiên khẩn trương lên. Rõ ràng đối phương nhìn tuổi tác không khác biệt gì so với nàng, thậm chí còn nhỏ hơn, nhưng lại có một loại khí thế thượng vị giả, so với đám nhà giàu đi máy bay trước kia mà nàng gặp được còn chính tông hơn, khiến cho nàng trong nháy mắt có chút không chống đỡ được.
“Ta tên Nhiếp Tiểu Lý, trước kia là tiếp viên hàng không.” Nhiếp Tiểu Lý có chút khiếp đảm, nhẹ giọng trả lời.
Mộc Hàm đưa tay ôm Nhiếp Tiểu Lý vào lòng: “Được rồi, Tiểu Kiều, đừng dọa người ta nữa. Lại là một em gái khiến người ta phải yêu thương. Ánh mắt của chồng không bao giờ xảy ra sai lầm.”
Không bao lâu sau lại có thêm mấy người nữa chạy đến, ví dụ như Tô Vô Song, Ninh Nhụy Nhụy, Thạch Thuần và cung chủ Thiên Cung. Sau đó là năm người Phù Diêu Tiên Tử cũng đuổi theo đến.
Ngoại trừ Dạ Ngọc Mị, Isabella đang ở vào trạng thái mất tích và bé ngoan không thể đến được, toàn bộ nữ nhân của Hạ Thiên ở trái đất đã có mặt đầy đủ.
Trong số những người có mặt, có người thì quen, có người thì chưa gặp nhau bao giờ.
Bỏ qua chuyện quen biết hay không, nếu ôn chuyện, đoán chừng cả ngày cũng không đủ.
Rất nhanh, Tô Bối Bối đã về đến cao ốc Thần Y. Mọi người cũng không hứng thú nói bất cứ chuyện gì khác, đều chờ nàng giải thích chuyện vừa mới nói kia.
Tô Bối Bối nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều và Mộc Hàm ở đây, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nàng cũng biết hiện tại không phải là lúc để ôn chuyện.
Nàng đơn giản nói qua một lần hành trình và những gì nàng và Hạ Thiên đã trải qua trong hai ngày vừa rồi, tiếp theo nàng nhấn mạnh chuyện Hạ Thiên bị quỷ ảnh mặt trắng mang đi.
“Đây là ngươi tận mắt nhìn thấy?” Tính cách Triệu Vũ Cơ rất ổn trọng, hỏi lại một lần nữa: “Quỷ ảnh mặt trắng kia có hình dạng như thế nào?”
Tô Bối Bối chém đinh chặt sắt: “Là ta tận mắt nhìn thấy, mặt trắng kia không có gì đặc biệt, chỉ là mặt nạ bình thường, không có ngũ quan, nhưng vị trí mi tâm lại có một dấu vết rất nhạt, hình như là…”
Nói xong, nàng lấy giấy bút tiện tay vẽ xuống mấy nét, vẽ ra cái mặt nạ màu trắng.
“Có hình dạng như vậy sao?” Tô Bối Bối đưa tấm hình cho mọi người xem, sau đó nhấn mạnh: “Khi quỷ ảnh xuất hiện vừa lúc Chung Nghĩa Phong dẫn bạo mệnh hồn, muốn đồng quy vu tận với Hạ Thiên. Chung Nghĩa Phong chết, Hạ Thiên không có chuyện gì, sau đó thì quỷ ảnh mặt trắng xuất hiện, dính vào Hạ Thiên, cùng với Hạ Thiên biến mất không thấy đâu.”
“Ta đã nhìn thấy thứ này.” Lúc này, cung chủ Thiên Cung bỗng nhiên lên tiếng, chỉ vào quỷ ảnh mặt trắng mà nói.
Triệu Vũ Cơ kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã gặp qua?”
“Đúng vậy.” Cung chủ Thiên Cung nhẹ gật đầu.
“Ngươi gặp khi nào? Tại sao ta lại không biết?” Phù Diêu Tiên Tử không khỏi cảm thấy kỳ quái, bởi vì cung chủ Thiên Cung chính là linh khí của nàng biến thành, hai người có thể cùng hưởng một phần ký ức.
Những người khác đều nhìn cung chủ Thiên Cung, chờ câu trả lời của nàng. Cung chủ Thiên Cung nhớ lại một hồi, sau đó nói: “Khi đó, tiên tử đã bế quan hơn một ngàn năm, linh thể của ta cũng mới ngưng thực không bao lâu. Một ngày nọ, bỗng nhiên có một cái bóng mặt trắng xuất hiện trước mặt ta, nói là muốn mời ta đến địa giới của hắn ta làm khách. Ta từ chối ngay lập tức, hắn ta cũng không ép buộc, sau đó bỏ đi.”
“Ngươi xác định là diện mạo này?” Tô Bối Bối hỏi lại.
Triệu Vũ Cơ lại hỏi: “Vậy ngươi có biết cái bóng mặt trắng đó có lai lịch gì không?” “Ta ngược lại có một suy đoán.” Ánh mắt Phù Diêu Tiên Tử sáng lên: “Cái bóng mặt trắng đó rất có khả năng đến từ thế giới địa tâm, cũng chính là Thần giới trong truyền thuyết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận