Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3567: Hạ Thiên, ngươi thua rồi

Hơn nữa, Phù Diêu Tiên Tử lựa chọn phong tồn tất cả, trực tiếp đóng lại vạn năm sinh tử quan.
Nàng coi nhẹ hết thảy, mặc kệ những người khác.
Nhưng đám Ma tộc lại không cam lòng trầm luân ở cái nơi bỏ đi nay, bắt đầu con đường tự cứu dài dằng dặc.
Vạn năm qua, bọn họ đầu tiên là đột phá trói buộc tiên mộ, phá xuất cái gọi là tam đại bí cảnh, cuối cùng bắt đầu bố cục trên trái đất hơn ngàn năm trước.
Nơi này, linh khí vô cùng mỏng manh, tu luyện quá chậm, đoán chừng đến một vạn năm cũng chưa chắc có kết quả.
Cho nên, biện pháp nhanh nhất chính là tìm kiếm mảnh vỡ thiên đại hoặc tự mình mô phỏng.
Luyện chế mảnh vỡ thiên đạo thành huyền tinh thiên đạo mới có thể được liên minh tu tiên coi trọng, câu thông với dị tộc của bọn họ, từ đó rời khỏi cái nơi rách nát này.
Đáng tiếc, gần một ngàn năm qua, bọn họ vẫn không tìm được, chỉ có thể tinh luyện các loại linh mạch trên trái đất. Hoàng Sơn chính là một trong những nơi có linh mạch có khả năng tinh luyện nhất.
Chỉ riêng ở Hoàng Sơn, bọn họ đã hao tốn rất nhiều thời gian và tinh lực. Bây giờ rốt cuộc cũng đã thấy được kết quả.
“Mảnh vỡ thiên đạo, đúng là mảnh vỡ thiên đạo.” Nam nhân mặc kim y nhịn không được ngửa mặt lên trời cười như điên: “Trời không quên ta, bổn tọa mới là thiên tuyển chi tử của Ma tộc, hoàn toàn không cần Lục Ma Đài. Bổn tọa sẽ dẫn đầu Hắc Sát tộc đánh vỡ tam đại bí cảnh, cứu đại ma thần trong tiên mộ. Đến lúc đó, quay về liên minh tu tiên là chuyện trong tầm tay. Ha ha ha ha.”
“Ngươi cười khó nghe quá.” Lúc này, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên.
Nam nhân mặc kim y sửng sờ quay lại chỗ phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt khiến người ta chán ghét: “Lại là ngươi, ngươi còn chưa chết sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói: “Muốn giết ta ít nhất cũng phải phái cao thủ đến, mấy tên ngu ngốc đó hoàn toàn không phải đối thủ của ta.”
“Thôi được.” Nam nhân mặc kim y ném đầu Nhiếp Trường Quý qua một bên, đưa tay bắn mảnh vỡ sáng ngời vào trong đỉnh, lơ lửng trên mi tâm Hoàng Y.
Chỉ thấy cơ thể Hoàng Y không ngừng tuôn ra linh khí màu xanh, sau đó bị mảnh vỡ sáng ngời kia hấp thu.
“Cho ngươi một phút.” Nam nhân mặc kim y ngạo nghễ nhìn Hạ Thiên: “Một phút sau, mảnh vỡ thiên đạo hoàn toàn thành hình. Đến lúc đó, bổn tọa còn chuyện quan trọng hơn cần làm, không rảnh để ý đến ngươi.”
Nói xong, ông ta bổ sung một câu: “Đương nhiên, bây giờ ngươi rời đi, bổn tọa có thể tha mạng chó cho ngươi.”
“Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là mạng chó.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta cho ngươi nửa phút tự sát. Như vậy có thể dứt khoát một chút, không cần chịu tội.”
“Đúng là dõng dạc.” Nam nhân mặc kim y bỗng nhiên bay lên không, cởi kim y trên người ra, tiện tay quăng giữa không trung. Cái áo đột nhiên dài mấy trăm mét, che khuất cả bầu trời.
Tiếp theo, nam nhân mặc kim y đằng không bay lên, đứng lơ lửng bên trên kim y, chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Ngươi dám lên đánh một trận cùng với bổn tọa hay không?”
“Đúng là ngu ngốc. Ngươi cho rằng trò hề này có thể dọa được ta?” Hạ Thiên lắc đầu, thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện bên trên kim y: “Ngươi có chiêu thức gì thì dùng ra, nếu không, ngươi không còn cơ hội nữa.”
“Được, trước ăn một chiêu Hắc Vân Áp Thành của bổn tọa.” Nam nhân mặc kim y quát lớn một tiếng, nhấc chưởng đánh ra với Hạ Thiên.
Một chưởng này, phong vân cuốn lên, cuồng bạo như hổ.
Hạ Thiên sừng sững bất động, giữa ngón tay sáng lên Định Hải Thần Châm, thản nhiên chỉ về phía trước: “Chỉ cái này thôi sao?”
“Ngươi đừng có đắc ý, còn chiêu này nữa.” Chiến ý nam nhân mặc kim y dần dần nhiều hơn, cười gằn: “Kim Lân Mãn Thiên, mở.”
Kim quang hiện lên trong lòng bàn tay, lập tức gọt giũa bầu trời.
Một khắc như vậy thật sự có cảm giác măt trời mọc phía Đông chiếu rọi vạn sơn.
“Giả chính là giả, ngươi có giả bộ giống như thế nào thì cũng là giả.” Hạ Thiên lắc đầu, thân hình trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, nhưng giọng nói vẫn vang lên trong lỗ tai nam nhân mặc kim y: “Ánh mặt trời chân chính, ngươi sẽ không chịu nổi đâu.”
Nam nhân mặc kim y cười lạnh không thôi, đầu ngón tay bắn ra, một luồng kim quang kích xạ ra ngoài, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo Hạ Thiên.
“Ngươi nói giống như có chuyện như vậy, ngươi có bản lãnh đó sao?” Nam nhân mặc kim y vừa nói vừa không ngừng bắn ra.
Không bao lâu sau, bên trên kim, mảnh vỡ giống như kim quang, lại giống như mặt trời đầy sao đã nhanh chóng bao phủ Hạ Thiên.
“Đám kim quang này đều có phụ cốt chi độc, dính vào một hạt, ngươi nhất định sẽ phải chết.” Nam nhân mặc kim y cười như điên: “Hạ Thiên, một khắc ngươi nhảy lên kim y của ta, ngươi đã thua rồi.”

Trên đỉnh Hoàng Sơn, những người vốn muốn ngắm mặt trời mọc đột nhiên nhìn thấy trong tầng mây giống như có kim quang xuất hiện, không khỏi kinh hô không thôi.
“Mọi người nhìn kim quang kìa.”
“Kim quang cái gì? Cái này gọi là Phật quang.”
“Đúng, đúng, đúng. Đây chính là Vân Hải Phật Quang trong truyền thuyết.”
“Tại sao nó không được sáng, ngược lại hơi tối.”
“Mặt trời còn chưa mọc mà, chờ mặt trời mọc, đó chính là kim quang lóng lánh.”
“Hình như có hai bóng người?”
“Ngươi hoa mắt rồi. Trên mây sao có người được? Chẳng lẽ là thần tiên?”
“Mẹ nó, hình như có người thật. Chờ chút, ta mở điện thoại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận