Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4174: Ta nói giết ngươi thì nhất định sẽ giết ngươi

“Đám ngớ ngẩn các ngươi lúc nào cũng không hiểu đạo lý đó gì cả.”
Hạ Thiên thoáng lắc đầu, có chút cảm khái: “Tính kế tính tới tính lui, chẳng lẽ ngươi không tính qua ngươi sẽ phải chết sao?”
“Ha ha, ta đã nói rồi, ta sẽ không chết đâu.” Chung Nghĩa Phong cười một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên: “Bởi vì mệnh hồn của ta vẫn được giấu trong thần hạch địa tâm. Ngươi giết chẳng qua cũng chỉ là nhục thể của ta mà thôi. Huống chi cơ thể này vốn không phải của ta. Không có thì ta lại tìm cơ thể khác.”
“Ta nói giết ngươi thì nhất định sẽ giết ngươi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ngươi có chiêu thức gì cũng vô dụng mà thôi.”
“Ha ha, lát nữa thì ngươi sẽ biết.” Chung Nghĩa Phong cũng không phản bác Hạ Thiên, quay sang nói với Hùng đại nhân: “Ngươi còn chờ cái gì? Lên cho ta.”
Hùng đại nhân gật đầu, xiết chặt song quyền, bày ra tư thế ôm xông về phía Hạ Thiên.
Một hư ảnh màu vàng phóng ra từ hai cánh tay của hắn ta, tạo thành một cái lồng cực lớn màu vàng bao chặt Hạ Thiên bên trong.
“Cái này của ngươi không phải Kim Chung Tráo chứ?” Hạ Thiên cười một tiếng: “Nhìn qua có chút khôi hài.”
“Dĩ nhiên không phải. Đây là bí kỹ thần thông truyền thừa của Kim Cương môn.”
Hùng đại nhân hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: “Nó có tên là Hồn Thiên Kim Tráo. Một cái ôm của ta sẽ có khí lực hơn trăm vạn cân. Cho dù ngươi là chân long, ta cũng có thể vây ngươi đến chết.”
“Tráo cái đầu ngươi đấy. Để ta phá cái này của ngươi trước.” Tô Bối Bối tức giận không thôi, đang định ra tay đánh người kia trước rồi nói.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Bối nha đầu, nàng không cần ra tay, cứ ở bên cạnh xem là được.”
“Được thôi.” Tô Bối Bối cũng không hỏi nhiều.
Tuy nhiên, nàng vẫn tiến lên ôm lấy A Hòa dưới đất, lại nhấc lên Kim Hương Nguyệt đã bị đánh ngất thối lui khỏi gian phòng.
Điều kỳ lạ là, sát thủ A Sai bị đánh ra khỏi phòng đã không thấy bóng dáng đâu. Hẳn có thể hắn ta biết thời cơ bất ổn liền chạy trốn, hoặc tìm một nơi để nấp.
Đám người Chung Nghĩa Phong cũng không ngăn cản Tô Bối Bối. Việc khẩn cấp trước mắt chính là phải dốc toàn lực giải quyết Hạ Thiên. Những thứ khác chỉ là tiểu tiết.
Chỉ cần Hạ Thiên vừa chết, mặc kệt Tô Bối Bối hay là những người khác, chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng.
Nếu giết không chết Hạ Thiên, cho dù bọn họ có ngăn cản Tô Bối Bối cũng không có ý nghĩa gì.
“Có chiêu thức gì thì cứ dùng ra.” Hạ Thiên ngáp một cái, thái độ ung dung, lại có chút khinh bỉ: “Tốt nhất nên thú vị một chút. Nếu chán quá, trước khi xử lý các ngươi, ta sẽ khiến cho các ngươi cảm nhận cái gì gọi là sống không bằng chết.”
“Yên tâm đi, bổn tọa tuyệt đối sẽ khiến ngươi chết bất đắc kỳ tử.” Chung Nghĩa Phong lòng tin mười phần, hai tay bắt chéo, sau đó uốn éo, xếp thành một thủ thế cực kỳ quỷ dị, miệng lẩm bẩm, một lúc lâu sau mới quát lớn: “Huyết lão ma thần, dùng khí huyết người để tế, nhanh chóng giáng xuống.”
Khi quát, cơ thể của ông ta bỗng dưng bốc lên huyết tương cuồn cuộn, hợp thành một biển máu che khuất căn phòng.
Một mùi tanh hôi khó mà hình dung tràn ngập ra.
Cho dù là tu tiên giả, hơn nữa còn đứng bên ngoài, trong lòng Tô Bối Bối vẫn xuất hiện cảm giác muốn nôn mửa không thể nào tiêu tán.
Khó trách lại phải cần đến một cái lồng. Nếu mùi tanh hôi này khuếch tán ra, đoán chừng người bình thường trong phạm vi mấy trăm dặm tuyệt đối sẽ chết vì thúi quá. Dần dần, huyết tương ngưng tụ thành một ma tượng nửa hình người, mặt đỏ răng nanh, thân hình cường tráng, bên trong hai mắt chỉ toàn là cuồng lệ chi khí, trong tay nó cầm một thanh huyết xiên cao mấy trượng, tản ra một luồng khí diễm có thể đâm xuyên đại ma thần tuyên cổ trong thiên địa.
Hạ Thiên nhìn thấy ma tượng, cơ thể cũng phát run, tim cũng không khống chế nổi đập loạn lên, khiến lông mày của hắn cau chặt, cảm nhận được sự không ổn.
“Ha ha, bây giờ ngươi cảm thấy sợ thì đã muộn rồi.” Chung Nghĩa Phong bay lên đỉnh đầu Huyết Lão Ma Thần, cuồng tiếu: “Đây chính là thần thủ hộ Huyết Lão tộc chúng ta, Huyết Lão Ma Thần, là ma thần thời đại thần thoại năm đó. Sự cường hoành của ma thần đã khiến cho đám cự phách Hồng Hoang còn cảm thấy khó giải quyết. Hôm nay, mặc dù ta chỉ có thể vận dụng một phần vạn uy năng của ma thần nhưng cũng đủ giết ngươi rồi.”
Nói xong, ông ta nhặt lên một sợi khí tức điểm vào mi tâm ma thần: “Huyết Liêu Ma Thần, giết hắn.”
Hạ Thiên bên trong cái lồng há miệng định nói cái gì đó, đột nhiên phát hiện hắn không thể nào phát ra được âm thanh, định lách mình trốn đi nhưng lồng khí màu vàng đã vây chặt hắn bên trong.
“Đừng vùng vẫy nữa, cũng đừng né tránh nữa.” Chung Nghĩa Phong lạnh lùng nói: “Bổn tọa đã nói rồi, ngươi nhất định phải chết, hoàn toàn không thoát khỏi tính toán của ta.”
Hạ Thiên bên trong cái lồng rống to lên. Đáng tiếc, âm thanh đã sớm mất đi, không có ai nghe thấy.
“Chết đi.”
Chung Nghĩa Phong chỉ tay về phía Hạ Thiên. Ma tượng to lớn cầm cây xiên thật dài đâm tới Hạ Thiên.
Một cái đâm này vô cùng nhanh chóng, mang theo cương phong thổi toàn bộ mảnh vỡ của Chung gia lên.
Nếu không phải bên ngoài còn có tráo y màu đỏ của thiếu phụ váy dài, chỉ sợ bên ngoài đã biến thành vực sâu không đáy rồi.
“Không, dừng tay lại cho ta.”
Mặc dù Tô Bối Bối rất có lòng tin đối với thực lực của Hạ Thiên, nhưng nhìn thấy thực lực trước mắt, nàng vẫn nhịn không được mà cảm thấy lo lắng, đứng dậy muốn cứu hắn.
Đáng tiếc, nàng đã bị luồng cương phong thổi trở về.
Phốc.
Hạ Thiên bị huyết xiên đâm trúng, không thể tin nổi.
Tiếp theo, huyết dịch trong cơ thể hắn giống như vỡ đê, dòng nước cuồn cuộn phun ra ngoài.
Huyết xiên tham lam hấp thu huyết dịch tuôn ra từ cơ thể Hạ Thiên. Mỗi một giọt đều không bỏ qua.
Cuối cùng, huyết xiên hút Hạ Thiên chỉ còn lại một cái túi da và xương cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận