Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1765. Không có cách nào ngăn cản được

Vân Tiểu Đông tự nhủ trong lòng mình không nên tin lời người kia nói, nhưng nàng vẫn vô thức tưởng tượng ra chút hình ảnh đó rồi bất giác rùng mình một cái.
Hình ảnh ấy khiến cho nàng không dám tưởng tượng nữa.
“Có phải ngươi vẫn luôn cảm thấy Vân Thanh đối xử với ngươi rất tốt, coi ngươi như con gái ruột đúng không?” Giọng nói kỳ quái kia lại cất lên: “Có phải ngươi vẫn luôn cho rằng trong suy nghĩ của Vân Thanh, ngươi và Thạch Thuần giống nhau?”
“Mẹ luôn coi ta như con gái ruột của mình.” Vân Tiểu Đông không nhịn được nói. Những năm này, Vân Thanh đối xử với nàng như thế nào, nàng là người hiểu rõ nhất. Mẹ thực sự đối xử rất tốt với nàng, nàng vẫn luôn thích ở cùng một chỗ với Vân Thanh. Dưới cái nhìn của nàng, cho dù là mẹ ruột trước kia của nàng, cũng chưa chắc làm tốt được như vậy nữa.
“Thế nhưng Vân Thanh lại để cho Hạ Thiên biến Thạch Thuần thành người tu tiên, vậy mà không biến ngươi thành người tu tiên. Mấy chục năm sau, khi tóc ngươi bạc trắng, mặt mày nhăn nheo, nhưng người mẹ trên danh nghĩa của ngươi lại vẫn xinh đẹp trẻ tuổi.” Trong giọng nói quái lạ dường như có chút mùi vị chế giễu: “Ngươi thực sự cảm thấy Vân Thanh đối xử với ngươi và Thạch Thuần giống nhau sao? Nhiều năm về sau, người ở bên cạnh Vân Thanh chính là Thạch Thuần, chứ không phải là ngươi. Ngươi có biết tại sao không? Không phải vì ngươi già rồi, mà vì ngươi đã chết!”
“Ngươi, cuối cùng con người rồi cũng sẽ phải chết.” Vân Tiểu Đông nhịn không được cãi lại.
“Không sai, cuối cùng con người sẽ phải chết, nhưng Vân Thanh và Thạch Thuần sẽ không chết. Ít nhất, trong mấy trăm năm nữa, các nàng sẽ không chết.” Giọng nói kỳ quái đó cười: “Được rồi, những gì nên nói cho ngươi biết, ta đã nói rồi, chính ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi. Ngươi có thể nghĩ một chút xem thế giới này có phải thật sự công bằng với ngươi hay không? Vì sao ngươi và Thạch Thuần lại có một khoảng cách lớn như vậy? Cơ bản giữa ngươi và Thạch Thuần sẽ không có khoảng cách nào lớn như vậy.”
Điện thoại đột nhiên bị gián đoạn, rõ ràng là người bên kia đã cúp máy, Vân Tiểu Đông sững sờ đứng ở nơi đó, đầu óc hỗn loạn rối rắm.
“Tiểu Đông.” Một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Vân Tiểu Đồng bị giật mình tỉnh giấc, nàng vội vàng quay đầu lại thì thấy Thạch Trường Canh đang đi tới.
“Tiểu Đông, viết biên bản xong chưa?” Thạch Trường Canh dò hỏi.
“Xong rồi, cảnh sát nói ta có thể về nhà rồi.” Vân Tiểu Đông gật đầu theo bản năng.
“Vậy được, chúng ta trở về thôi.” Thạch Trường Canh gật đầu, nhưng hắn lập tức hơi cau mày: “Tiểu Đông, ngươi không sao chứ? Sắc mặt của ngươi không được tốt lắm.”
“Không có việc gì đâu, có lẽ là do vừa rồi khi ta viết biên bản đã nhớ lại những chuyện trước đây, nên ta có chút không được thoải mái.” Vân Tiểu Đông lắc đầu: “Ông nội Thạch, chúng ta về trước đi.”
“Được, sau khi về nhà ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Rõ ràng là Thạch Trường Canh đã chấp nhận lời giải thích đó, hắn cũng không suy nghĩ nhiều nên đã đưa Vân Tiểu Đông rời đi.
Sau khi Thạch Trường Canh và Vân Tiểu Đông về đến nhà thì phát hiện ra Hạ Thiên và Thạch Thuần đều không có ở đây.
“Bọn hắn lại đi đâu rồi?” Thạch Trường Canh hơi nhíu mày, trong lòng hắn cảm thấy có chút không thoải mái, bây giờ, đứa con gái bảo bối này sẽ không đã ở cùng một chỗ với Hạ Thiên kia chứ?
“Để ta gọi điện thoại cho Thuần Thuần.” Vân Tiểu Đông lấy điện thoại di động ra rồi bấm số của Thạch Thuần.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói bất mãn của Thạch Thuần truyền đến: “Này, Vân Tiểu Đông, ngươi lại làm gì vậy? Người ta đang ngủ!”
“Ngươi và bại hoại thúc thúc đi đâu vậy?” Vân Tiểu Đông hỏi thẳng.
“Ta đến biệt thự bên này của chị ta, anh rể cũng tới đây nữa, nếu ngươi muốn đến thì cứ đến, ta còn buồn ngủ, ngủ tiếp đây!” Thạch Thuần nói xong cũng cúp điện thoại.
“Ông nội Thạch, bọn hắn về biệt thự bên kia của mẹ rồi, Thuần Thuần thì đang ngủ.” Vân Tiểu Đông truyền đạt lại một chút.
Ngủ?
Thạch Trường Canh cảm thấy như vậy không ổn, ngủ vào ban ngày, hơn phân nửa là không có chuyện gì tốt.
“Tiểu Đông, ngươi có muốn đến đó không? Nếu ngươi muốn đi cứ nói, ta sẽ đưa ngươi đến đó.” Thạch Trường Canh dò hỏi.
“Như vậy đi, ông nội Thạch, trước tiên ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một chút.” Ban đầu, trong tiềm thức Vân Tiểu Đông nói muốn đi, nhưng không hiểu vì sao, nàng chợt nhớ tới cú điện thoại vừa mới nhận được, sau đó nàng đột nhiên đổi ý.
“Vậy được, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.” Thạch Trường Canh cũng không ép buộc, lúc đầu hắn còn nghĩ để cho Vân Tiểu Đông đến đó thì tốt hơn, nhưng thật ra suy nghĩ lại một chút, nếu như giữa Hạ Thiên và con gái bảo bối thực sự xảy ra chuyện gì, mặc kệ ai ở nơi đó, e rằng cũng không có cách nào ngăn cản được.
Vân Tiểu Đông rất nhanh đã trở về phòng. Về việc nàng có thực sự nghỉ ngơi hay không thì chỉ có bản thân Vân Tiểu Đông biết. Mà giờ phút này, Thạch Thuần vẫn đang ngủ trong biệt thự của Vân Thanh. Còn Hạ Thiên, ừm, hắn thực sự không ngủ. Bây giờ, hắn chạy tới bể bơi trên nóc biệt thự, ngơ ngác nhìn bể bơi.
“Vợ Đại yêu tinh thật sự là có tiếng không có miếng nha. Bản thân là yêu tinh, thế mà lại không thể đột nhiên biến ra chính mình được.” Hạ Thiên tự lẩm bẩm, hắn thật sự hi vọng Triệu Vũ Cơ sẽ bất ngờ xuất hiện.
Tất nhiên là Triệu Vũ Cơ không thể đi ra ngoài, nhưng bây giờ, nhà họ Triệu lại có một đại mỹ nữ khác, có Đông Phương nữ hiệp nổi tiếng Triệu Thanh Thanh đang đến thành phố Mộc Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận