Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4355: Bầu trời mới cho liên minh tu tiên

“Ta hoàn toàn không có hứng thú đối với việc thống trị cái gì cả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu ngươi có hứng thú, bây giờ ngươi có thể làm Hội chủ gì đó cũng được.”
“Thôi không cần.”
Võ Vạn Dương đối với cái gì là Hội chủ hội Chí tôn cũng chẳng có hứng thú, chỉ nhắc nhở: “Nghịch Thiên Thần Châm của ngươi xác thực thần diệu vô song.”
“Không tồn tại cái gì là Nghịch Thiên Thần Châm cả.” Hạ Thiên một lần nữa thuận miệng cải chính: “Chỉ có Nghịch Thiên Bát Châm mà thôi.”
Võ Vạn Dương mỉm cười hỏi ngược lại: “Vậy ngươi có nghĩ đến thật ra Nghịch Thiên Bát Châm không tồn tại, Nghịch Thiên Thần Châm mới là diện mạo trước của nó?”
Vấn đề này, đáp án liếc qua là có thể thấy ngay.
“Ngươi cứ nói đi.”
Hạ Thiên lười phân biệt.
Cái gọi là Nghịch Thiên Thần Châm, một thức luyện thành cũng không có. Hơn nữa bản thân công pháp còn có chỗ thiếu hụt rất lớn, thậm chí nó còn giống một môn công pháp chuyên dùng để câu cá.
Nhưng hắn đã luyện Nghịch Thiên Bát Châm, hơn nữa còn luyện thành, đồng thời còn dựa vào môn công pháp này một đường đi đến đây.
Cái gì cũng không cần phải nói nữa.
Tuy nhiên, đám người liên minh tu tiên từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, kiêu căng đã quen, tuyệt đối sẽ không thừa nhận bọn họ bị lừa, chỉ có thể lừa mình dối người mà thôi.
Việc này cũng chẳng liên quan gì đến Hạ Thiên. Hắn chỉ cảm thấy phiền khi nghe nhắc đến Nghịch Thiên Thần Châm.
“Được rồi, mặc kệ là Nghịch Thiên Bát Châm hay là Nghịch Thiên Thần Châm, tóm lại cũng chỉ là một bộ châm pháp mà thôi.” Võ Vạn Dương cũng giống như Hạ Thiên, cảm thấy cái tên này cũng chẳng cần phải phân biệt. Ông nói tiếp: “Năm đó, sau khi Dạ Đế chỉnh lý lại Nghịch Thiên Chân Kinh, đã mang bốn bộ kỳ thư này truyền khắp toàn bộ liên minh tu tiên. Tuy nói về sau chúng đã bị tiêu hủy nhưng những tu tiên giả đã đọc qua bộ công pháp đỉnh cấp này cho dù không có một ngàn cũng có tám trăm, nhưng không ai luyện thành, cao nhất cũng chỉ luyện được tầng thứ ba mà thôi. Điều này đã nói rõ Nghịch Thiên Thần Châm thật ra là một phế công pháp, hoặc có thể nói là không hoàn chỉnh.”
Dừng lại hai giây, ông nhìn Hạ Thiên, nhẹ giọng hỏi lại: “Ngươi tổng không cảm thấy ngộ tính và thiên phú của tu tiên giả cao tầng toàn bộ liên minh tu tiên sẽ không bằng ngươi chứ?”
“Đương nhiên.” Hạ Thiên nhún vai nói: “Bọn họ không bằng ta là sự thật hiển nhiên.”
“Được, xem như ngươi đúng.” Võ Vạn Dương nhượng bộ một bước, trực tiếp gật đầu thừa nhận: “Cho dù ngươi là thiên tài khoáng cổ tuyệt kim nhưng nếu không có đạo nguyên tương trợ, với chút linh khí của tiên khí chi địa, có thể chống đỡ tu luyện được một Nguyên Anh Kỳ đã là kỳ tích lớn lao rồi, làm sao có thể xuất hiện người như ngươi chứ?”
Hạ Thiên cảm thấy có chút nhàm chán, lại có chút buồn cười: “Lão đầu nhi, ngươi có ý đồ gì thì cứ nói thẳng. Ta không thích mấy trò chơi giải đố.”
“Ngươi yên tâm đi, lão phu tuyệt không có ác ý với ngươi.” Võ Vạn Dương im lặng hai ba giây, dường như đang suy nghĩ nên tìm từ gì để Hạ Thiên cảm thấy không phản cảm, một lúc lâu sau ông mới nói: “Đạo nguyên của ngươi chung quy là của ngươi, cho dù lão phu có muốn đoạt cũng không được, nhưng lão phu hy vọng ngươi có thể công khai phương pháp đạo nguyên của ngươi ra.”
Ông thấy Hạ Thiên dường như muốn nói cái gì đó, lập tức giơ tay lên: “Ngươi đừng vội từ chối, hãy nghe ta nói hết.”
Hạ Thiên có vẻ không được kiên nhẫn nhưng cũng không cắt ngang đối phương.
“Con đường này của ngươi quá thần kỳ, cao tầng liên minh gần như mỗi người đều muốn biết, thậm chí còn có cách làm riêng.” Biểu hiện của Võ Vạn Dương vô cùng tập trung, cũng không hề có ý định đùa giỡn: “Nếu ngươi công khai ra, cho dù bọn họ không cách nào tu luyện nhưng địch ý đối với ngươi sẽ giảm xuống rất nhiều. Về sau, ngươi ở liên minh tu tiên cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.”
“Nói nhảm xong chưa?” Hạ Thiên nhếch miệng.
Võ Vạn Dương thành thật nói: “Lão phu sẽ không để ngươi làm không công đâu. Để báo đáp ngươi, ta sẽ tặng đạo nguyên còn lại của Thần Võ Tông cho ngươi hết.”
Lời này của ông khiến Hạ Thiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng không phải hắn không có hứng thú với đạo nguyên của Thần Võ Tông, mà là hắn không cảm nhận được trên người Võ Vạn Dương có tư tâm gì. Đúng là kỳ lạ.
“Vậy ngươi có mưu đồ gì?” Hạ Thiên kỳ quái hỏi. Võ Vạn Dương cũng không giấu diếm, nói thẳng lý do ông ta làm như vậy: ‘Gần hai vạn năm qua, ở liên minh tu tiên, ngoại trừ rất ít người, phần lớn tu vi của mọi người đều ngưng lại, rất cần một sức sống mới tiến hành kích thích. Nếu đạo nguyên của ngươi có thể giúp được tu tiên giả trong liên minh, đây chính là công tại thiên thu.”
Hạ Thiên khoát tay, bất mãn nói: “Ngươi bớt làm màu ở đây đi, ta hỏi cũng không phải cái này.”
“Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?” Võ Vạn Dương không hiểu.
Hạ Thiên nói: “Ngươi đưa đạo nguyên của ngươi cho ta là để làm gì?”
“Ta muốn ngươi tiến thêm một bước, tốt nhất có thể phi thăng thành công.” Võ Vạn Dương cũng không do dự, lạnh nhạt nói: “Rất nhiều người đang hoài nghi con đường phi thăng của liên minh đã bị Thần Hoàng phong tỏa. Ta muốn biết đáp án.”
“Muốn biết đáp án, chính ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Hạ Thiên tùy ý nói.
Võ Vạn Dương quả quyết lắc đầu: “Ta không có bản lĩnh đó. Hơn nữa ta mơ hồ có một dự cảm, Thần Hoàng rất có thể sẽ xuất quan, nhưng đó cũng không nhất định là chuyện tốt, có khả năng sẽ mang đến tai nạn mang tính hủy diệt cho toàn bộ liên minh.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, mất hứng nhìn Võ Vạn Dương: “Ngươi không có nói thật.”
“Ngươi đúng là khó lừa gạt.” Võ Vạn Dương cũng không tiện che giấu, nói thẳng: “Được, vậy lão phu xin phép nói thẳng.ta hy vọng ngươi có thể xử lý Thần Hoàng, mang đến một bầu trời mới cho liên minh tu tiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận