Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1903. Lam Thiên Thành

Y Tiểu Âm hơi nhíu mày, nàng biết hai người mà Hạ Thiên nói tới chính là đôi nam nữ kia, thật ra nàng đã nhìn ra hai người kia có chút không giống người thường.
“Ta là Lam Thiên Thành, Lam Minh Thành là em trai ta, tên nào vừa mới làm em trai ta bị thương, khôn hồn thì mau bước ra đây!" Lúc này, nam tử chừng ba mươi tuổi lại lên tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự uy hiếp, “Nếu không nếu bị ta tìm ra thì cũng đừng trách ta không khách khí!"
“Vợ Y Y, tới, mau uống rượu nào." Hạ Thiên đã thu tầm mắt lại, bưng ly Whisky đưa đến bên miệng Y Tiểu m.
Y Tiểu Âm liếc xéo hắn một cái, nhưng vẫn há miệng uống một ngụm.
Mặc dù nàng không hứng thú gì với việc uống rượu, nhưng là một người tu tiên, nàng sẽ không dễ uống say đâu, huống chi nàng còn là thần y, có rất nhiều biện pháp giải rượu.
“Y Tiên tỷ, rượu đó uống ngon không?” Lữ Văn có chút tò mò hỏi.
“Với ta mà nói thì không có rượu nào uống ngon cả." Y Tiểu Âm cười nhạt.
“Cũng đúng ha, người thích uống rượu thì mới cảm thấy rượu ngon." Lữ Văn cười hì hì, “Ta vẫn nên thử một chút đi."
Lữ Văn bưng ly lên rồi uống cạn chút rượu Whisky bên trong, tiếp đó ho khan mãnh liệt: “Khụ khụ...... Quá nồng...... Khụ khụ......"
Hạ Thiên thuận tay cầm ngân châm đâm vào người Lữ Văn một cái, đối phương lập tức hết ho khan.
“Y Tiên tỷ, rượu này chẳng ngon chút nào." Vẻ mặt của Lữ Văn đau khổ, rõ ràng nàng không còn hứng thú tiếp tục uống thứ kia, “Ta vẫn nên uống chút bia thì tốt hơn, đã tới đây rồi, nếu không uống cái gì đó thì sẽ luôn cảm thấy giống như chưa tới."
Lữ Văn bắt đầu tìm nhân viên phục vụ gọi vài ly bia, tiếp đó nàng phát hiện tình huống không đúng lắm, hình như toàn bộ quán bar chỉ còn bọn hắn là uống rượu?
Mà những người khác nhìn qua hình như có vẻ rất khẩn trương, đội trưởng đội bảo vệ cũng đã đi đến bên cạnh Lam Thiên Thành nhỏ giọng nói gì đó.
Sau đó, Lam Thiên Thành nhìn về phía mấy người Hạ Thiên.
“Vợ Y Y, nàng uống thêm một ly nữa đi." Hạ Thiên lại đổ một ly rượu đưa tới bên miệng Y Tiểu m.
Lần này, nàng giơ tay cầm lấy, nói: “Ngươi nhất định bắt ta uống hết bình đó có phải không?"
“Đúng rồi nha vợ Y Y, nàng không uống hết thì làm sao say được chứ?” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Ta uống xong cũng sẽ không say." Y Tiểu Âm tức giận nói, sau đó nàng lại một hơi nốc cạn rượu trong ly.
Hiện tại, Y Tiểu Âm không cần Hạ Thiên rót rượu, nàng tự đổ một ly cho mình, tiếp đó uống một hơi cạn sạch, rồi lại tiếp tục đổ, cứ như vậy, một ly rồi lại một ly, không đến một phút thì Y Tiểu Âm đã uống hết bình Whisky.
“Oa, Y Tiên tỷ, tửu lượng của ngươi thật là lợi hại." Lữ Văn lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Mà Kim Soái, người đứng một bên vẫn còn chưa đi, rõ ràng cũng nhìn ngây người, tửu lượng đó thật sự là tốt đến mức hơi thái quá.
Nhân viên phục vụ lấy rượu cho bọn hắn cũng có chút ngẩn người, đây là chai rượu trị giá tám mươi tám vạn đấy, thế mà lại bị tùy ý uống cạn như vậy? Người ta thích uống rượu thì sẽ chậm rãi nhấm nháp, nhưng vị Y Tiên tiểu thư kia lại uống rượu giống như uống nước.
"Không ngờ Y Tiên đại danh đỉnh đỉnh lại có tửu lượng không tệ." Lúc này, một giọng nói truyền đến, người lên tiếng không phải ai khác chính là Lam Thiên Thành.
Lam Thiên Thành đi tới, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt của Y Tiểu m: “Y Tiên tiểu thư, xin tự giới thiệu, ta là Lam Thiên Thành của nhà họ Lam, mặc dù những năm gần đây Y Tiên tiểu thư rất ít tới Kinh Thành, nhưng ta nghĩ ngươi đã nghe nói tới tên của ta."
“Xin lỗi, ta không quá quen thuộc Kinh Thành, Lam tiên sinh có chuyện gì xin nói thẳng." Giọng của Y Tiểu Âm vẫn rất điềm đạm, nhưng lời của nàng cũng tương đương gián tiếp nói cho mọi người rằng, nàng không biết Lam Thiên Thành là ai.
Thật ra điều đó cũng không có gì kỳ lạ, mặc dù bây giờ nhà họ Lam quả thật có chút danh tiếng ở Kinh Thành, nhưng vấn đề là, đối với Y Tiểu Âm mà nói, gia tộc ở Kinh Thành có thể làm cho nàng coi trọng cũng chỉ có nhà họ Triệu và nhà họ Tống mà thôi, nàng căn bản sẽ không đi chú ý những gia tộc còn lại.
Nàng chỉ là một bác sĩ, không muốn để ý tới cái gọi là tranh đấu gia tộc, tất cả đều không quan hệ gì với nàng. Về phần tại sao nàng lại chú ý nhà họ Triệu và nhà họ Tống, đơn giản là vì hai gia tộc kia có liên quan tới Hạ Thiên.
“Xem ra nhà họ Lam chúng ta không có cách nào lọt vào đôi mắt tôn quý của Y Tiên tiểu thư rồi." Trong giọng nói của Lam Thiên Thành có chút giễu cợt, rõ ràng là câu trả lời của nàng khiến hắn xấu hổ.
"Nè, nếu tên ngu ngốc ngươi biết bản thân xấu xí không được vợ Y Y nhà ta nhìn trúng thì sao còn không chủ động biến mất đi?” Một giọng nói không vui tiếp lời, mà gia hỏa vừa mở miệng đã đắc tội người khác đương nhiên chỉ có một người.
Y Tiểu Âm cũng có chút cạn lời, cuối cùng thì tới khi nào người này mới học được cách nói chuyện đàng hoàng đây!
“Y Tiên tiểu thư, bất luận như thế nào thì ta vẫn rất tôn trọng ngươi, cho nên bây giờ ta xin hỏi một chút, vị này là gì của ngươi? Ngươi có muốn nhúng tay vào chuyện của hắn hay không?” Lam Thiên Thành rõ ràng đã có chút nổi giận.
“Ngươi ngốc à, ta đương nhiên là chồng của vợ Y Y rồi." Hạ Thiên có chút không vui, “Ngươi đừng có quấy rầy vợ Y Y của ta nữa, muốn đánh nhau thì nhanh lên, ta lười động đậy, đám kém thông minh các ngươi tự đưa bản thân tới cho ta đánh là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận