Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3870: Nàng đã đồng ý với ta mấy tư thế rồi đấy

“Phái Tuyết Sơn cũng nên đến lúc cải thiên hoán địa rồi.”
Lão giả tóc trắng hỏi một đằng trả lời một nẻo. Ông đưa mắt nhìn ngọn núi tuyết cao vút trong mây: “Thời đại đang quay cuồng. Những thứ trước kia đã lỗi thời. Đám lão già như chúng ta đã không theo kịp thời đại, vậy thì cũng đừng nên kéo chân thời đại sau.”
Tô Mộng Lệ nói: “Ngươi lại làm ra vẻ cao thâm nữa rồi. Nếu ngươi thật sự có lòng độ lượng như thế, ngươi cũng không tức giận đến mức lừa gạt nói mình bế sinh tử quan, sau đó âm thầm xuống núi ẩn cư.”
“Ngươi nói sai rồi.”
Lão giả tóc trắng nhẹ nhàng chỉnh lại: “Ta vốn là người của thôn Tuyết Ẩn. Năm đó, ta làm Chưởng môn phái Tuyết Sơn chỉ vì muốn báo ân. Về sau, ta phát hiện Băng nhi có tâm tư muốn làm Chưởng môn. Một ngày còn ta, nàng ấy sẽ không có khả năng yên tâm.”
Tô Mộng Lệ hiển nhiên khinh thường lý do này: “Ngươi còn không phải trốn tránh trách nhiệm, ném cục diện rối rắm cho vợ của mình sao? Nói ra giống như ngươi nặng tình lắm vậy.”
“Việc này chẳng liên quan gì đến ngươi, ngươi không có tư cách bình luận.”
Lão giả tóc trắng cũng lười giải thích.
“Vợ của ngươi sắp một trăm tuổi rồi, lại còn phải vất vả chèo chống cục diện. Ngươi không cảm thấy bà ta có chút đáng thương sao?”
Gương mặt Tô Mộng Lệ hiện lên nụ cười giễu cợt: “Huống chi, đám đồ đệ của ngươi cũng liên hợp lại, dự định sẽ nổi bão trong thọ yến của bà ta vào hai ngày sau. Ngươi thật sự không có ý định ra tay giúp vợ mình à?”
Lão giả tóc trắng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Mộng Lệ: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Thiên Cung các ngươi không khỏi quản quá rộng đi.”
“Không có gì, chỉ thuận miệng tâm sự mà thôi.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười, làm bộ vô tình nói: “Những người được gọi là hậu duệ tiên tộc trong tay ngươi hẳn còn không ít chứ?”
Biểu hiện của lão giả tóc trắng vẫn đạm mạc: “Làm sao? Thiên Cung các ngươi cũng muốn người à?”
“Không có.”
Tô Mộng Lệ lắc đầu: “Chẳng qua ta cảm thấy những người được gọi là tiên tộc, ma tộc, thật ra cũng chỉ là hậu nhân thị bộc do Phù Diêu Tiên Tử mang đến vạn năm trước đó mà thôi. Bản lĩnh thì yếu vô cùng, tính tình lại kiêu ngạo giống như Đại La Kim Tiên, khó mà làm được chuyện lớn.”
Lão giả tóc trắng lạnh lùng nói: “Ngươi không phải cũng như vậy sao?”
“Ngươi đoán sai rồi, ta không phải.”
Tô Mộng Lệ nói một cách ý vị sâu xa.
“Ngươi có phải hay không, lão phu cũng không có hứng thú muốn biết.”
Lão giả tóc trắng cũng không kiên nhẫn:” Chuyện của phái Tuyết Sơn cũng chẳng liên quan gì đến ngươi. Ngươi muốn quản tùy ngươi, không muốn quản cũng tùy ngươi. Tóm lại, ngươi đừng phiền đến ta.”
Tô Mộng Lệ cảm giác đối phương đã thật sự tức giận, cũng không nói thêm câu nào: “Được rồi, đúng là không có liên quan gì đến ta. Cáo từ.”
Hồ Thấm Nguyệt, bên trong một căn biệt thự của Bạch gia.
“Ông xã, Hân Hân còn chưa tỉnh lại, không biết có chuyện gì xảy ra với nàng ấy hay không nữa?”
Dương San đã rửa mặt xong, thay một bộ quần áo khác, nhưng Hàn Nhạc Hân vẫn còn hôn mê, khiến cho nàng không khỏi có chút lo lắng.
Hạ Thiên nói: “Nàng ta không sao đâu. Ngủ đến nửa đêm sẽ tỉnh lại.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Dương San có chút yên lòng: “Công ty đã đặt vé sáng mai cho chúng ta. Nếu nàng ấy không tỉnh, vậy thì hơi chút phiền phức.”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, ngày mai nàng về lại Thanh Phong Sơn sao?” Hạ Thiên hỏi.
“Đúng vậy.”
Dương San đưa mắt nhìn Hạ Thiên: “Có chuyện gì à?”
Hạ Thiên đưa tay bế Dương San lên, cười nói: “Vậy thì chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian. Nàng đã đồng ý với ta mấy tư thế rồi đấy.”
Nói xong, không chờ Dương San kịp phản ứng, hắn đã bế nàng vào trong phòng, đóng cửa lại.
“Đúng là đại sắc lang, đồ lưu manh.”
Ninh Nhụy Nhụy hết nói nổi, tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa, mắng to hai câu.
Ngồi trong phòng khách, Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy buồn bực, quyết định lấy cái bình vuông ra, dự định quan sát một chút cái gọi là tinh hạch tinh cầu.
Cái bình không lớn, chiều dài, chiều rộng, chiều cao ước chừng chỉ bằng ngón tay cái.
Đặt vào lòng bàn tay, phải nhìn thật gần mới có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Chỉ thấy một tinh hạch to bằng hạt gạo nổi lơ lửng bên trong cái bình, mỗi giờ mỗi khắc đều có một ít mảnh vụn ánh sáng tỏa ra.
“Rốt cuộc thứ này dùng để làm gì? Có tác dụng gì chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy quan sát một hồi cũng không thu hoạch được gì, chỉ là có chút hiếu kỳ không biết nó được làm bằng vật liệu gì, có thể được sử dụng để làm gì.
“Nếu ngươi muốn biết, ngươi hãy mở cái bình ra, dùng linh khí kích thích một chút, nói không chừng sẽ biết ngay.”
Lúc này, một âm thanh trào phúng vang lên bên tai của nàng.
Ninh Nhụy Nhụy nghe được âm thanh này, không khỏi sợ hãi cả kinh, vội cất cái bình, cơ thể cũng thuận thế lật về sau một cái, làm ra tư thái phòng ngự. Kết quả, nàng nhìn thấy người đến là Tô Mộng Lệ: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là đến để lấy đồ trong tay ngươi rồi.”
Tô Mộng Lệ cũng không che giấu mục đích của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm mảnh vỡ trong bình.
“Cái gì?”
Ninh Nhụy Nhụy vội cất cái bình, cảnh giác nói: “Thứ này Hạ Thiên tạm thời giao cho ta bảo quản, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ với nó. Nếu không, đừng trách ta không khách sáo.”
“Yên tâm đi, ta chỉ nghĩ mà thôi, không đoạt của ngươi đâu.”
Tô Mộng Lệ chậm rãi dời bước, ngồi xuống ghế salon, mặt xích lại gần mặt Ninh Nhụy Nhụy: “Ninh tỷ tỷ, ngươi có thể cho ta không?”
Ninh Nhụy Nhụy cảm nhận được hơi thở đối phương thổi vào mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu, vội thối lui hai bước, trừng mắt nhìn Tô Mộng Lệ: “Ngươi đừng gọi ta là tỷ tỷ, tuổi tác của ngươi còn lớn hơn ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận