Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2172. Chân ý

Vốn Hạ Thiên chính là Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, chỉ là sau này bị Dạ Ngọc Mị hút đi phần lớn tu vi, vì vậy rơi xuống Kim Đan kỳ. Nhưng châm pháp của hắn lại không quan tâm tu vi, đối với bất kỳ người nào bao gồm tu tiên giả cũng có hiệu quả, không có người nào có thể chống lại được.
Cho nên hắn tuyệt không e ngại đối với nam tử mặc áo choàng đen có cấp độ Độ Kiếp kỳ trước mắt, thậm chí có chút khinh bỉ, bởi vì thật ra người này còn chưa tới Độ Kiếp kỳ, chỉ là Hợp Thể kỳ cao giai mà thôi, còn cách Độ Kiếp kỳ hai bước đại thành và đại viên mãn, nói là Nửa Bước Độ Kiếp cũng có hơi miễn cưỡng.
“Ban đầu bản tọa niệm tình ngươi tu chân không dễ, tuổi còn nhỏ mà có thể tới Kim Đan kỳ, tư chất coi như không tệ, có lòng yêu nhân tài.” Sắc mặt của nam tử mặc áo choàng đen như lạnh như băng nói: “Đáng tiếc ngươi không biết điều, nhiều lần phụ lòng tốt của bản tọa, bây giờ còn dám ra tay với bản tọa, vậy thì đừng trách ta không yêu quý đồng đạo.”
“Tiểu muội chân dài, cô cứ trực tiếp ra tay đánh tên ngu ngốc này, tại sao luôn thích khoác lác một phen chứ?” Quả thật Hạ Thiên vẫn vô cùng khó hiểu với vấn đề này, thế là hỏi Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi cũng nói nhảm rất nhiều.” Ninh Nhụy Nhụy liếc Hạ Thiên, tức giận nói: “Ngươi không thích nghe tên ngu si này nói chuyện thì ngươi nhanh chóng giải quyết hắn đi, còn đặc biệt chừa thời gian để nói chuyện với hắn, không phải ngươi có bệnh chứ?”
Hạ Thiên có chút kỳ lạ nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, cuối cùng cô cũng có vẻ thông minh.”
“Chết đi cho bản tọa!” Nam tử mặc áo choàng đen nhìn hai người này không coi ai ra gì nói chuyện ở nơi đây, trong lòng rất tức giận, đưa tay bắn ra một ánh sáng màu trắng, nhanh như thiểm điện bắn về phía Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy lùi bước né tránh, thoải mái đơn giản dễ dàng, ngược lại những người đứng sau lưng bọn hắn thì gặp tai họa, trực tiếp bị ánh sáng trắng đánh thành một làn khói đen.
“Để xem các ngươi có thể trốn đến lúc nào?” Mười ngón của nam tử mặc áo choàng đen đặt trên thân đàn, nhanh chóng hoạt động ở giữa không trung, lập tức có mấy chục ánh sáng trắng không biết bay ra từ đâu, giống như lợi kiếm phóng tới chỗ Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Ong ong ong”
Mấy chục ánh sáng trắng này có tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn biết lần theo dấu vết, vẫn cẩn thận đi theo sau lưng Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, tiếng xé gió giống như âm thanh ma quỷ, làm cho lòng người bị quấy nhiễu.
Sức chống cự của bọn hắn với loại âm thanh ma quỷ này rất mạnh, không bị ảnh hưởng lớn, nhưng những người khác trong không gian, trừ Tô Diệp ra thì tất cả đều lần lượt ngã xuống đất bịt tai, không ngừng kêu gào thảm thiết.
“Kiếm tới!”
Nam nhân mặc áo choàng đen thấy ánh sáng trắng vẫn mãi không thể đuổi kịp Hạ Thiên, cảm thấy gấp gáp nóng nảy, sau đó tay trái duỗi ra giữa không trung, gầm thét một tiếng.
Bỗng nhiên hàng ngàn hàng vạn viên Kiếm Hoàn lần lượt hưởng ứng hiệu lệnh của nam tử mặc áo choàng đen, lập tức xuyên qua mấy tầng không gian, thẳng đến tầng dưới cùng.
Giữa không trung, trường kiếm điên cuồng múa giống như mưa to đầy trời, bắn tới chỗ bọn hắn.
“Đừng đùa, nhanh giải quyết hắn, bằng không thì sẽ có thêm rất nhiều người bị liên lụy mà chết.” Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên rất ham chơi, nhịn không được nói với hắn.
“Tiểu muội chân dài, cô quan tâm những người kia làm gì, bọn hắn chết thì đã chết, không có quan hệ gì với chúng ta.” Hạ Thiên hưởng thụ bằng cách ôm Ninh Nhụy Nhụy bay khắp bốn phía, ở trong loại trạng thái này, xúc cảm từ eo và đôi chân dài của nàng cực kỳ mềm mại nhẵn nhụi và co giãn, làm cho hắn không nỡ dừng lại trong thời gian ngắn.
“Không được, ngươi không ra tay thì ta sẽ ra tay.” Ninh Nhụy Nhụy dùng sức tránh cái ôm của Hạ Thiên, từ trong túi lấy ra Lưu Vân Thiết Nhận.
“Tiểu muội chân dài, cô dùng thứ này đối phó với hắn cũng vô dụng, vẫn là để ta đi cho.” Tuy Hạ Thiên vẫn chưa được thỏa mãn, nhưng nếu nàng đã lên tiếng thì hắn trước tiên vẫn nên giải quyết tên ngu ngốc trước mặt thì tốt hơn.
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Làm nhanh lên.”
“Thực sự là không biết trời cao đất rộng.” Bỗng dưng nam tử mặc áo choàng đen quát khẽ một tiếng, thúc giục ánh sáng trắng và phi kiếm hòa trộn lại với nhau, hóa thành lưới trời lồng lộng phủ kín Hạ Thiên.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, siết chặt nắm đấm, đấm một quyền về phía những phi kiếm và ánh sáng màu trắng đang bay tới.
Ầm!
Chỗ tung ra nắm đấm, bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng trong không khí cực lớn, sau đó gợn sóng này càng ngày càng lớn, trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ không gian.
Ánh sáng bạc và phi kiếm đâm vào phía trên gợn sóng này lập tức vỡ nát thành từng khúc.
“Chuyện này sao có thể, trong quyền pháp mang theo một chút...... Chân ý, đây không phải thứ mà Độ Kiếp kỳ mới có thể có sao?” Nam tử mặc áo choàng đen trừng to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được: “Ngay cả bản tọa cũng chỉ mới chạm tới một góc của chân ý, tại sao ngươi có thể sử dụng nhuần nhuyễn như thế được?”
“Chân ý giả ý gì đó, chưa nghe nói qua.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Lại nói ta vốn là Độ Kiếp kỳ, chỉ là bị Muội muội chân dài gài bẫy, tu vi mới biến thành như bây giờ. Mặc dù tu vi còn chưa khôi phục, nhưng vẫn có thể đánh tơi bời thể loại Hợp Thể kỳ kém thông minh như ngươi, không phải chuyện rất bình thường sao.”
“Tuyệt đối không thể!” Nam tử mặc áo choàng đen không thể nào tiếp thu được hiện thực, tức giận nói.
“Ầm!”
Lời còn chưa nói hết, trên mặt đã nhận một quyền.
“Ngươi cho rằng một chiêu này sẽ có tác dụng với bản tọa sao?” Nam tử mặc áo choàng đen ăn một quyền này, thì không bị nửa điểm thương tổn, là do hắn sớm đã đoán được Hạ Thiên sẽ có một chiêu này, đã sớm bao trùm một tầng phòng hộ che chắn trên cơ thể.
“Tên ngu si ngươi thật là, ngoan ngoãn bị đánh không tốt sao, nói không chừng ta đánh đến vui vẻ thì còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Hạ Thiên bĩu môi, có chút khó chịu nói: “Bây giờ không thể làm gì khác hơn là đánh ngươi tới chết.”
Nam tử mặc áo choàng đen lạnh giọng nói: “Hạ Thiên, hôm nay bản tọa phải giết ngươi, còn có những người vợ kia của ngươi cũng khó trốn...”
Ầm!
Lại thêm một quyền đánh vào trên mặt.
“Vô dụng, ngươi đang làm chuyện vô ích, vừa rồi chỉ là ta chưa sẵn sàng.” Giọng nam tử mặc áo choàng đen mỉa mai nở nụ cười: “Bản tọa có hộ thể thần công, coi như Độ Kiếp kỳ cũng chưa chắc đánh phá được, ngươi thì càng đừng nghĩ... Phốc!”
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên miệng nam tử mặc áo choàng đen phun ra máu, sau đó cả khuôn mặt biến thành máu thịt be bét, trong miệng thì thào kêu lên: “Điều này, điều này sao có thể!”
“Ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta, càng ghét hơn là người khác uy hiếp các người vợ của ta. Thế nhưng tên ngu si ngươi vi phạm vào hai điều này, vậy thì thực sự muốn ăn đòn.” Hạ Thiên thêm một quyền lại một quyền đánh vào trên mặt nam nhân mặc đồ đen, hắn sẽ không bao giờ tha cho những người vi phạm hai điều này. Dựa theo quy tắc của Hạ Thiên mà nói, đánh người nếu không đánh mặt, vậy thì còn đánh người làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận