Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1647. Ngươi biết ta không phải phóng viên sao?

“Tô Tiểu Xán?” Hạ Thiên nghĩ một hồi: “Bỏ đi, ta không muốn đi, tiện thể ngươi giúp ta nói với hắn, dám giới thiệu bạn trai cho Bối nha đầu, ta sẽ khiến hắn béo trở lại.”
Dứt lời, Hạ Thiên quay người tiếp tục đi về phía tòa nhà Thần Y.
“Chuyện này, em rể của ngươi hình như rất thích đại tiểu thư nhà họ Tô kia?” Loan Loan không nhịn được hỏi.
“Đúng vậy, có vẻ như ta và Tô Tiểu Xán sắp trở thành người một nhà rồi.” Kiều Đông Hải cảm thấy hơi bất lực: “Cô nàng Tô Bối Bối kia rốt cuộc vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của Hạ Thiên.”
“A Hải, lai lịch của Hạ Thiên đó là gì vậy? Hắn là em rể của ngươi, hình như có quan hệ mật thiết với tập đoàn Thần Y? Có vẻ như hắn có quan hệ thân thiết với nhiều phụ nữ lắm?” Loan Loan có vẻ rất tò mò: “Như ngươi đã nói trước đây, hắn và An Khả Khả dường như cũng có mối quan hệ đặc biệt phải không?”
“Loan Loan, đừng biết thêm về Hạ Thiên nữa, ngươi chỉ cần nhớ một điều là đừng gây chuyện với hắn.” Kiều Đông Hải nhìn Loan Loan với ánh mắt nghiêm túc: “Nếu thật sự đắc tội với hắn thì ta không thể bảo vệ ngươi đâu, thật ra nếu ngươi đắc tội với hắn thì không ai có thể bảo vệ được ngươi cả, ngươi hiểu ý ta không?”
“Chuyện đó, A Hải, ta, ta thực sự vẫn có hơi chút bối rối.” Loan Loan bàng hoàng: “Nhưng ta sẽ nghe lời ngươi, không đắc tội với hắn.”
Loan Loan ngừng một chút, lại nói: “Kỳ thật ta chỉ tò mò, ta không có ý gì khác.”
“Được rồi, chúng ta đi đến chỗ Tô Tiểu Xán đi.” Kiều Đông Hải không nói nhiều, mặc dù Loan Loan là bạn gái của hắn, nhưng trong những năm qua hắn cũng đã quen rất nhiều bạn gái, hắn sẽ không nói cho Loan Loan biết quá nhiều bí mật.
Ít nhất là không phải bây giờ.
Loan Loan tiếp tục đóng vai trò là người lái xe, lái chiếc Lamborghini rời đi, mà lúc này, Hạ Thiên đã đi đến lối vào của tòa nhà Thần Y.
Giờ phút này, lối vào của tòa nhà Thần Y đã trở lại bình thường, Bạch Tử Phòng và những người khác đã biến mất, về phần bọn họ đi đâu, Hạ Thiên hiển nhiên không quan tâm, mà bây giờ không còn là giờ nghỉ trưa nữa nên đương nhiên không có nhân viên nào rảnh, nhàm chán ở đây hóng chuyện.
Hiện tại, có hai nhân viên bảo vệ đang canh cửa, ngăn cản không cho một người đi vào, người này đương nhiên không phải Hạ Thiên mà là một nam nhân trạc ba mươi tuổi.
“Xin lỗi, ngươi không có hẹn trước với Tô tổng của chúng ta, ngươi không thể vào.” Bảo vệ khá lịch sự.
“Người anh em, ta thực sự là phóng viên, ngươi cũng biết Tô tổng rất khó đặt lịch hẹn, ta sẽ…” Nam nhân kia tự nhận là phóng viên đột nhiên nói đến đây lại cảm thấy có gì đó sai: “Này, làm sao hắn lại vào được?”
Nam phóng viên đang nói đến Hạ Thiên, hắn vừa bước vào tòa nhà Thần Y, hai nhân viên bảo vệ thậm chí còn không có ý ngăn cản hắn.
“Đừng nói hắn là nhân viên công ty ngươi nhé, ta không tin công ty các ngươi lại có nhân viên ăn mặc như thế.” Nam phóng viên rất không phục, phán đoán của hắn không phải trông mặt mà bắt hình dong, dù sao thì tập đoàn Thần Y cũng là một công ty lớn nổi tiếng, một công ty như vậy, nhân viên chắc chắn sẽ không ăn mặc lôi thôi, ít nhất sẽ không có ai đi dép lê.
“Hắn có hẹn với Tô tổng của chúng ta.” Nhân viên bảo vệ trả lời, mặc dù đây là một lời nói dối, nhưng thực sự cũng không tính là lừa gạt, mối quan hệ giữa Hạ Thiên và Tô Bối Bối có thể được coi như một kiểu có thể hẹn gặp bất cứ lúc nào.
“Nhưng ta thực sự là phóng viên, Tô tổng của các ngươi chắc chắn không ngại phóng viên phỏng vấn đâu…” Nam phóng viên vẫn chưa muốn bỏ cuộc.
“Ngươi là phóng viên?” Lúc này, Hạ Thiên nhìn nam phóng viên hỏi.
“Đúng vậy, ta là phóng viên của Tuần báo Tài Kinh (tài chính kinh tế), ta…” Nam phóng viên vội vàng gật đầu, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp, muốn đưa cho Hạ Thiên.
“Ồ, vậy thì ngươi vào đi.” Hạ Thiên trực tiếp ngắt lời phóng viên, rõ ràng hắn không có hứng thú gì với tên của phóng viên.
“Hả?” Nam phóng viên sững người một lúc rồi nhanh chóng gật đầu: “Ồ, được, được.”
Phóng viên kia nhìn hai nhân viên bảo vệ một chút, hỏi: “Ta bây giờ có thể vào được chưa?”
Hai nhân viên bảo vệ liếc nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt kỳ quái, rồi tránh đường.
“Theo ta.” Hạ Thiên uể oải nói rồi tiếp tục bước vào trong.
Nam phóng viên đó vội vã đuổi theo, theo Hạ Thiên vào tòa nhà, rồi vào thang máy, cuối cùng đến văn phòng Tổng giám đốc.
“Chồng? Sao anh lại trở về rồi? Anh không tìm được Bối Bối sao?” Lam Y Nhân vốn đang xem tư liệu thì nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Thiên thì hơi khó hiểu, sau đó lại nhìn thấy một phóng viên đi vào chung với Hạ Thiên: “Ai đây?”
“Ồ, một tên ngốc đóng giả phóng viên.” Hạ Thiên thản nhiên nói.
Ngay lúc đó, phóng viên kia đã có hành động, hắn đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục chĩa vào Lam Y Nhân: “Đừng cử động, đừng kêu lên…”
Tên phóng viên kia nói được một nửa, cảm thấy có gì đó không ổn, bất ngờ nhìn Hạ Thiên: “Chờ một chút, ngươi biết ta không phải là phóng viên sao?”
“Vớ vẩn, nếu không tại sao ta phải để tên kém thông minh như ngươi vào đây?” Hạ Thiên nhìn tên đóng giả phóng viên với vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngu, đồng thời ghim một cây châm bạc vào trên thân người đó, sau đó, hắn nhanh chóng đâm thêm vài mũi châm cho tên phóng viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận