Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2239. Ta không phải tiên nhân, hắn càng không phải

Triệu Thanh Thanh tiến lên chặn lại, nhưng lại bị bỏng một chút bởi sức nóng, ngay sau đó lại trúng một cước của nữ nhân này nên lùi sang một bên, trong lòng cảm thấy không ổn: "Sao tự dưng nữ nhân này lại mạnh hơn gấp mười lần vậy?"
Ngay lập tức nàng tỉnh ngộ, Tửu Nhi có nguy hiểm, rồi sực nhớ ra có Hạ Thiên ở đây, lại thấy nhẹ lòng.
"Phanh!"
Hạ Thiên đá bay nữ nhân điên loạn này bằng một chân, đối phương bị khảm vào trong tường như một bức bích họa, không tài nào moi ra được.
"Sư phụ, nàng ta bị sao vậy?" Triệu Thanh Thanh khó hiểu hỏi.
"Nàng ta phát bệnh thôi." Hạ Thiên thuận miệng đáp.
Triệu Thanh Thanh càng không hiểu: "Bình thường phát bệnh không phải sẽ trở nên rất yếu ớt à? Sao nàng ta lại mạnh hơn gấp mười lần, hơn nữa phun hơi nước rất nóng, khiến cho người khác khó đến gần được."
"Đây là tác dụng phụ của Phí Huyết Chứng." Hạ Thiên nói với giọng nhàn nhạt: "Bằng không sao lại có kẻ ngốc muốn lợi dụng căn bệnh này chứ."
"Cũng đúng." Triệu Thanh Thanh gật đầu. Mặc dù căn bệnh kỳ lạ này có vẻ rất tra tấn người, nhưng nếu có tác dụng phụ là tăng cường sức mạnh, nhất định sẽ có người muốn thực hiện ý tưởng này.
Đàm Thục Nhã giãy giụa liều mạng trên vách tường, nhiệt độ cơ thể vẫn tăng lên, hơi máu liên tục rỉ ra ngoài, trông rất thê thảm.
"Đại bại hoại, ngươi có thể giúp nàng ta không?" Tửu Nhi không đành lòng, kéo tay Hạ Thiên: "Ít nhất để nàng ta sống yên ổn một chút, đừng thống khổ như vậy."
Triệu Thanh Thanh ôm đầu Tửu Nhi, cô bé này quá hiểu chuyện, nhưng cũng có chút quá lương thiện, thật sự khiến người ta cảm thấy xót xa.
"Các ngươi chờ đó, Tiêu tiên sinh sẽ không buông tha cho các ngươi, nhà họ Tiêu cũng sẽ không buông tha cho các ngươi!" Đàm Thục Nhã hung dữ nhìn Hạ Thiên: "Ta có làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi! Tửu Nhi, con bé khốn nạn, dám giúp người ngoài đối phó với mẹ ruột của mình, ngươi cũng sẽ không được sống... Ách!"
Còn chưa kịp nói xong thì Đàm Thục Nhã đã bị Triệu Thanh Thanh thưởng cho một cái tát, làn da đối phương nóng đến mức khiến nàng không khỏi lắc lắc tay: "Câm miệng cho ta!"
Đàm Thục Nhã há miệng phun ra một ngụm máu sương mù về phía Triệu Thanh Thanh, cũng may là Triệu Thanh Thanh đã có dự đoán trước nên dễ dàng tránh được.
Máu bắn trên đất như là axit, mặt đất lập tức bị thủng lỗ chỗ.
"Sư phụ, chẳng lẽ nàng ta sắp chết rồi à?" Triệu Thanh Thanh thật sự sợ nữ nhân này chịu không nổi, cơ thể nổ tung, không khỏi nhìn Hạ Thiên: "Nàng ta còn chưa giải thích gì cả."
Đàm Thục Nhã gầm lên: "Các ngươi đừng nghĩ có thể lấy được bất cứ thông tin gì từ ta, ta sẽ không phản bội Tiêu tiên sinh, càng sẽ không phản bội tổ chức và nhà họ Tiêu!"
"Vậy sao?" Hạ Thiên cười hì hì, ngay sau đó lấy ngân châm ra, cắm hai châm lên đầu nữ nhân này: "Vậy thì tốt hơn hết ngươi nên kiên trì chịu đựng, đừng hối hận."
"Hừ, có mánh khoé gì thì cứ dùng đi, xem ta có chịu khai ra hay không?" Đàm Thục Nhã không hề khoác lác, kể từ khi mắc phải căn bệnh quái lạ này, hầu như ngày nào nàng cũng sống trong địa ngục, phải chịu đựng cơn đau trong người, máu sôi trào từng chút một, điều này là nỗi đau khó tả và không thể chịu đựng được nhất trên đời.
Nếu không phải sau này nàng gặp Tiêu tiên sinh, biết cách sử dụng máu của Tửu Nhi để áp chế bệnh, chỉ sợ nàng đã chọn cách tự kết liễu bản thân từ lâu rồi.
Sau khi trải qua rất nhiều lần bị tra tấn như địa ngục, nàng đã coi Tiêu tiên sinh là tín ngưỡng của mình, mọi thứ của nàng, sự kiên trì cuối cùng của nàng, tuyệt đối không có thứ gì có thể khiến nàng phản bội Tiêu tiên sinh, cho dù là Phí Huyết Chứng phát tác thì cũng không thể.
Kết quả chưa đầy ba giây thì Đàm Thục Nhã đã đổi ý, hét lên: "Tha cho ta đi, ta nói, ta nói hết!"
"Nhanh như vậy?" Triệu Thanh Thanh sửng sốt: "Sư phụ, ngươi đã làm gì nàng ta vậy?"
Hạ Thiên hơi khinh thường nói: "Không có gì, chỉ là sức chịu đựng mà nàng ta tích lũy bao năm đã bị ta xóa bỏ, có thể nhịn được ba giây cũng đã rất lợi hại rồi."
"Các ngươi muốn biết gì thì ta sẽ cho các ngươi biết." Đàm Thục Nhã hoàn toàn từ bỏ việc kháng cự, ba giây vừa rồi cơ hồ khiến nàng hưởng thụ lại đợt phát bệnh đầu tiên, cái loại cảm giác đau đớn đến muốn chết kia dường như đã mở rộng ra gấp ngàn lần.
Triệu Thanh Thanh cạn lời, nàng lắc đầu nói: "Sớm hợp tác như vậy không phải tốt hơn sao, cứ phải tự mình chuốc lấy phiền phức."
"Tuy nhiên, ta có một điều kiện." Đàm Thục Nhã ngừng lại một lúc, sau đó sửa lời: "Không, xem như là ta cầu xin đi."
"Ngươi có thể nói, nhưng ta có thể không đồng ý." Triệu Thanh Thanh thờ ơ nói.
Đàm Thục Nhã nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, chậm rãi nói: "Các ngươi không hiểu về nhà họ Tiêu, đó là một gia tộc vô cùng..." Nàng nhất thời không thể nghĩ ra từ thích hợp để mô tả, mắc kẹt vài giây rồi mới tiếp tục: "Đó là một gia tộc giống như tiên nhân, khác hẳn với đám người bình thường chúng ta. Nếu như ta nói ra tất cả, hy vọng các ngươi có thể bảo vệ ta, ta vẫn chưa muốn chết."
"Tiên nhân?" Triệu Thanh Thanh sững sờ, lập tức nghĩ đến tu tiên giả, nhìn Hạ Thiên: "Sư phụ, nàng ta muốn nói đến tu tiên giả phải không?"
Hạ Thiên lắc đầu.
"Các ngươi không hiểu gì cả." Đàm Thục Nhã cảm thấy khó diễn đạt: "Các ngươi từng thấy người bay lượn trên bầu trời chưa? Các ngươi đã bao giờ thấy người có thể nổi lửa trong lòng bàn tay chưa? Các ngươi đã thấy..."
"Những thứ này có gì ghê gớm đâu. Ta biết bay, tất cả những cô vợ của ta cũng biết bay. Lòng bàn tay nổi lửa chỉ là trò pháp thuật nho nhỏ của Luyện Khí kỳ." Hạ Thiên lại càng xem thường, hắn lập tức duỗi tay ra, linh khí băng hỏa trong người chạy vào lòng bàn tay, một ngọn lửa bùng lên, suýt chút nữa thiêu rụi cả nóc nhà.
Đàm Thục Nhã lúng lúng sợ sệt nhìn Hạ Thiên: "Chẳng lẽ ngươi, ngươi cũng là tiên nhân?"
"Ta không phải là tiên nhân gì đó." Hạ Thiên uể oải ngáp dài: "Tên ngốc họ Tiêu kia càng không phải."
Đàm Thục Nhã lập tức không biết phải nói gì.
"Đừng bận tâm tới mấy cái đó, tốt hơn hết là ngươi nên trung thực trả lời câu hỏi tiếp theo của ta đi." Triệu Thanh Thanh nhìn nữ nhân, cảnh cáo: "Đừng nghĩ giở trò quỷ gì, tên Tiêu Lăng Phong kia đã bị nổ thành tro, với sức mạnh của ngươi không thắng được ta đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận