Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3539: Nhưng các ngươi phải chết

“Ngươi từ đâu đến?” Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây vừa giận vừa sợ, giọng nói không còn ung dung như trước nữa.
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên đáp: “Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết? Nể tình ngươi vừa nãy còn biết lịch sự, ta cũng cho ngươi một cơ hội. Bây giờ ngươi đầu hàng, ta sẽ không giết ngươi.”
“Ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Nam nhân mặc áo thêu hình đám mây hừ lạnh một tiếng, kiếm chỉ Ninh Nhụy Nhụy: “Chỉ một kiện pháp khí mà muốn phá ý cảnh của ta, cứ tưởng nó đại… Phốc.”
Lời còn chưa nói hết, cổ họng của hắn ta đột nhiên ngòn ngọt, nhịn không được phun ra một ngụm máu, phun ướt cả mặt nạ.
“Tại sao lại như vậy?” Giọng nói của hắn ta trở nên kinh hoảng: “Cơ thể của ta… tại sao lại như vậy?”
Rất nhanh, cơ thể của hắn ta không nhịn được run lên, máu tươi không ngừng tuôn ra, áo bào màu trắng dần dần bị nhuộm đỏ, cuối cùng không chống đỡ nổi ngã ầm xuống đất.
Ý cảnh biển mây tràn ngập cũng tiêu tán.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hoa mắt, tiếp theo nàng đã quay lại lòng đất Hoàng Sơn.
Nhưng vẫn không thấy những người khác. Nàng đoán bọn họ cũng bị cuốn vào ý cảnh tương tự.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy lo lắng chính là Nhiếp Tiểu Lý.
Ninh Nhụy Nhụy không biết Hạ Thiên đã khai khiếu cho Nhiếp Tiểu Lý, chỉ cho rằng nàng là người bình thường. Nếu đơn độc đối mặt địch nhân, đoán chừng sẽ có chút nguy hiểm.
Trong lúc nàng đang do dự, bỗng nhiên cánh cửa đằng xa sáng lên một vòng ánh sáng quỷ dị.
“Ánh sáng này…” Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vô thức đuổi theo luồng ánh sáng kia.
….
Nhiếp Tiểu Lý quả thật đã bị mang vào bên trong ý cảnh.
Nơi này là một rừng cây, nhưng sinh trưởng bên trong đều là cây tùng có hình thù kỳ quái.
Có cây cao vút trong mây, thẳng tắp, giống như kiếm khách cao ngạo đưa tay chỉ thiên.
Có cây rắc rối khó gỡ, trăm khúc ngàn quấn giống như vũ cơ mỹ mạo đang lượn vòng.
Có cây khom người đón khách, có cây quay đầu nhìn quanh.
Có cây như mãnh hổ hạ sơn, có cây giống như thương long lăng vân…
Nhìn một hồi, Nhiếp Tiểu Lý ngạc nhiên phát hiện, những cây tùng này đều là loại quý hiếm trên Hoàng Sơn, chỉ là không biết vì sao lại đồng loạt xuất hiện ở đây.
“Nhiếp Tiểu Lý, ngươi có biết tội của ngươi không?” Trong lúc Nhiếp Tiểu Lý đang mờ mịt, một âm thanh uy nghiêm vang lên trên đỉnh đầu của nàng.
Nhiếp Tiểu Lý đưa mắt nhìn lại, phát hiện trên đỉnh một gốc cây tùng đang có một người đứng thẳng, chính là một trong tam tuyệt mặc áo bào trước đó.
“Ta đang hỏi ngươi đấy, vì sao ngươi lại không trả lời?” Người kia tung người nhảy xuống trước mặt Nhiếp Tiểu Lý.
Lúc này Nhiếp Tiểu Lý mới nhìn rõ trên mặt nạ người này thêu một nhánh cây tùng xanh, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao ngươi lại biết tên của ta?”
“Ta đương nhiên biết tên của ngươi, là Nhiếp Vân Thiên nói cho ta biết.” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng nói: “Ta cũng họ Nhiếp, luận bối phận, Nhiếp Vân Thiên phải gọi ta một tiếng thúc tổ.”
“Ơ…” Nhiếp Tiểu Lý trong nháy mắt im lặng. Bốn phận xác thực cao đến dọa người: “Nếu ngươi cũng họ Nhiếp, vì sao ngươi còn giúp người ngoài gây họa cho linh mạch và Nhiếp gia?”
Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Tiểu bối ngươi thì biết cái gì, đây không phải là chuyện mà ngươi có thể lẫn vào. Bây giờ chỉ cần ngươi quay người rời đi, đáp ứng từ đây không nhắc lại chuyện nơi này với bất cứ kẻ nào, ta có thể bảo vệ cho ngươi bình an.”
“Nếu chỉ cầu bình an, ta đã không đến nơi này.” Nhiếp Tiểu Lý vốn không phải người cam nguyện cuộc sống bình an. Nghe xong, nàng lập tức phản bác: “Đã đến nơi này, ta nhất định phải tìm ra chân tướng.”
“Chân tướng gì?” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng không khỏi cười nhạo: “Ngươi cũng xứng sao? Chẳng lẽ nam nhân Nhiếp gia chết hết rồi sao? Nhiếp Vân Thiên cũng không biết dạy ra con cháu như thế nào lại xuất hiện nghiệt chướng giống như ngươi.”
Nhiếp Tiểu Lý ghét nhất chính là loại thái độ cao cao tại thượng như thế này. Nàng lạnh giọng nói: “Ngươi nên hỏi các ngươi đấy, tại sao các ngươi lại làm ra chuyện di hại hậu nhân như thế?”
“Làm càn!” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng giận dữ, chỉ tay vào Nhiếp Tiểu Lý: “Tiểu tiện nhân một chút bốn phận tôn ti cũng không biết, khó trách Nhiếp Vân Thiên nói ngươi chết cũng không đáng tiếc. Quả là thế.”
Nhiếp Tiểu Lý đáp lại một câu: ‘Ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng các ngươi cũng phải chết theo.”
“Minh ngoan bất linh, vậy ngươi đừng trách ta không niệm tình gia tộc.” Nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng hừ lạnh một tiếng, tay trái chộp vào hư không một cái, một quái kiếm giống như nhánh tùng xuất hiện trong lòng bàn tay: “Giết ngươi, cũng coi như thay Nhiếp gia thanh lý môn hộ, tránh cho loại cẩu vật ăn cây táo rào cây sung như ngươi xuất hiện.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh giọng nói: “Các ngươi mới là cẩu vật, miệng thì lúc nào cũng nói vì vinh dự gia tộc, nhưng lại bí mật lo cho tư lợi bản thân. Vì cái gọi là trường sinh bất lão, gia tộc, linh mạch và nhân mạng trong phạm vi mấy trăm dặm đều có thể hy sinh, so với chó cũng không bằng.”
“Xem ra chuyện mà ngươi biết cũng không ít, ta lại càng không thể để ngươi sống thêm được nữa.” Sát khí nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng lẫm liệt, quái kiếm trong tay đâm tới Nhiếp Tiểu Lý.
Ban đầu, Nhiếp Tiểu Lý còn có chút bối rối, nhưng sau khi cơ thể tránh được công kích, nàng bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Lúc này, nàng mới nhớ ra mình đã khai khiếu, cũng không phải người bình thường, không phải không có sức hoàn thủ. Đã như vậy, nàng còn sợ cái gì nữa.
Đúng lúc này, nam nhân mặc áo thêu nhánh tùng cầm quái kiếm đâm tới trước mắt Nhiếp Tiểu Lý.
Mũi kiếm trong mắt nàng càng lúc càng lớn.
Sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt.
“Đi chết đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận