Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3796: Ngươi cũng nên bị nổ chết, như vậy mới hoàn mỹ

Tuyết lớn nổi lên, hàn phong gào thét.
Một chiếc xe đang từ từ cháy rụi gần như không còn trên mặt tuyết.
“Mẹ nó, không nghĩ đến uy lực lại lớn đến như vậy.”
Không bao lâu sau, một đống tuyết sụp xuống, Bạch Thiên Tiếu nhảy ra ngoài, lắc lắc cho tuyết rơi hết khỏi người mình.
Vừa rồi, sau khi hắn ta nhảy ra khỏi xe, đã thuận thế tiến vào trong một cái hố tuyết, tránh cho bị sóng xung kích sau khi chiếc xe bốc cháy làm bị thương.
Qua mười mấy giây, lửa nhỏ dần xuống, hắn ta mới nhảy ra ngoài dò xét tình huống.
Tình huống trước mắt khá thảm liệt. Chiếc xe bị đốt gần như không còn, chỉ còn lại khung xe màu đen.
Về phần người trong xe, nhất định đã bị hỏa táng.
“Thuốc nổ này thật sự quá kinh khủng.” Bạch Thiên Tiếu không khỏi có chút nghĩ mà sợ. Trước đó, nếu hắn ta chậm một hai giây, cho dù không chết cũng phải bị lột da. Hắn ta mắng: “Người kia đúng là ngoan độc. Nếu không phải ta nhìn chuẩn thời cơ, nói không chừng đã bị nổ chết rồi.”
Lẽ ra, xe của Bạch Vạn Bang bị nổ tung nhất định sẽ khiến cho các xe khác chú ý. Để ngăn cho tình huống này phát sinh, Bạch Thiên Tiếu đã sắp xếp những chiếc xe khác đi một con đường khác.
Bởi vì hắn ta là trợ lý của Bạch Vạn Bang, những người kia đương nhiên sẽ không dị nghị.
Bạch Thiên Tiếu lặng lẽ lái xe đến một lối rẽ, tiến vào một mảnh đất hoang vu.
Nơi này cách núi tuyết rất gần, bốn phía đều là tuyết, tầm mắt đều là một mảnh trắng xóa.
Cộng thêm lực chú ý của Bạch Vạn Bang vẫn luôn đặt vào cuộc nói chuyện với Hạ Thiên, cũng không phát hiện chiếc xe đã sớm đến lối rẽ.
“Gia chủ, ngươi đừng trách ta vô tình, là người khác cho ta số tiền mà ngươi vĩnh viễn không cho ta nổi.” Bạch Thiên Tiếu lãnh đạm nhìn tàn lửa cháy hết, chậm rãi rút một điếu thuốc đưa lên miệng châm, sau đó lấy điện thoại gọi ra ngoài: “Việc đã làm xong.”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói không phân biệt được nam nữ: “Ngươi xác định chứ?”
“Đương nhiên xác định.” Bạch Thiên Tiếu chụp mấy tấm ảnh rồi gửi qua: “Người đều ở trong xe, ta đã cho phát nổ Thần Hỏa Đạn của ngươi. Trừ phi quả đạn này của ngươi có vấn đề, bằng không, bọn họ tuyệt đối không sống được.”
Đối diện im lặng tầm mười giây, rất có thể đang kiểm tra ảnh chụp.
“Thần Hỏa Đạn không có vấn đề gì đâu.” Người đối diện thản nhiên nói: “Nếu cho nổ ở khoảng cách gần, cho dù là Kim Đan Kỳ cũng khó mà thoát khỏi cái chết.”
Bạch Thiên Tiếu không khỏi cười nhạo: “Kim Đan Kỳ? Thôi đừng chém gió nữa. Bạch Vạn Bang ngay cả Trúc Cơ Kỳ cũng còn bất ổn.”
Giọng nói của người đối diện vô cùng lãnh đạm: “Ta không nói Bạch Vạn Bang.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?" Nụ cười trên gương mặt Bạch Thiên Tiếu thoáng có chút ngưng trệ: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói Hạ Thiên và nữ nhân kia là Kim Đan Kỳ?”
“Ngươi cho rằng thì sao?” Giọng nói người đối diện lại càng lạnh hơn: “Muốn giết Bạch Vạn Bang, bên chỗ của ta có cả tá người có thể làm được, không cần phải phí sức lực như thế để ngươi ra tay?”
Bạch Thiên Tiếu đích thật không nghĩ đến Hạ Thiên lại có tu vi Kim Đan Kỳ, nhưng rất nhanh hắn ta đã ném ra sau ót: “Ta chẳng quan tâm hắn có tu vi gì. Dù sao hắn cũng đã bị nổ chết rồi. Đồ mà ngươi đồng ý với ta đâu?”
“Thứ gì?” Người đối diện hơi nghi ngờ hỏi.
“Con mẹ nó đừng có mà giả ngu. Người kia đã chính miệng đồng ý với ta.” Bạch Thiên Tiếu giận dữ không thôi, rống to vào điện thoại: “Nếu ngươi dám bớt chỗ tốt của ta, ngươi có tin ta nổ chết cả ngươi luôn không?”
Người đối diện thản nhiên nói: “Tiền đã sớm chuẩn bị cho ngươi. Đồng thời ta cũng sẽ tận lực nâng đỡ ngươi tiếp quản tập đoàn Lăng Thiên. Về phần có thể làm được đến mức như thế nào còn phải xem chính ngươi.”
“Như vậy còn tạm được.” Lúc này, lửa giận trong lòng Bạch Thiên Tiếu mới giảm xuống, lập tức nhắc nhở: “Còn gì nữa không?”
Người đối diện đột nhiên lạnh lại: “Không có, chỉ bấy nhiêu thôi.”
“Con mẹ nó, ngươi dám đùa ta?” Bạch Thiên Tiếu một lần nữa nổi giận, gào vào trong điện thoại: “Ta muốn thuốc trường sinh bất lão, còn có hạn mức linh khí mỗi tháng.”
Người đối diện cười nhạo một tiếng: “Ngươi thì tính là gì mà cũng xứng trường sinh bất lão?”
“Ngươi muốn qua sông đoạn cầu?” Bạch Thiên Tiếu tức đến mức phổi muốn nổ tung: “Ngươi đừng ép ta tìm người kia. Nếu nàng ta biết ngươi tự tung tự tác, chỉ sợ kết quả của ngươi sẽ rất thảm.”
“Đừng có mà nói đùa.” Người đối diện càng thêm khinh thường: “Bạch Thiên Tiếu, ngươi không khỏi tự mình đa tình. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng vì sao bên trên đưa Thần Hỏa Đạn cho ngươi mà không nói cho ngươi biết uy lực của nó, cũng không đề cập đến thực lực chân chính của Hạ Thiên? Bên trên để mắt đến ngươi mới để ngươi xử lý chuyện này, kết quả ngươi đã làm được. Cho ngươi tiền đã là thiên đại ban ân, ngươi đừng được đà lấn tới.”
Bạch Thiên Tiếu nghe xong, lông mày cau lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ngươi nghe không rõ sao?” Lúc này, bên tai Bạch Thiên Tiếu vang lên một giọng nói lười biếng: “Ý của nàng ta rất rõ ràng, chính là ngươi cũng nên bị nổ chết, như vậy mới hoàn mỹ.”
“Cái gì?” Bạch Thiên Tiếu nghe được giọng nói này, một cảm giác lạnh cả người từ xương cụt dâng thẳng lên não, không khỏi rùng mình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận