Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2447: Người của ta

Người đến mặc một bộ đồ trắng, cả người cũng trắng đến mức gần như trong suốt, tóc dài màu trắng quấn khăn choàng, ngay cả con ngươi đều là màu trắng, khiến người ta vừa nhìn sang liền cảm thấy không thoải mái.
Âm Vô Vũ nhìn kẻ đến, lông mày hơi nhíu, cười nói: "Ngươi không ở trận pháp bên kia sao, tới đây làm gì?"
Người đến nhẹ giọng cười cợt, nói: "Đương nhiên là sang đây hóng chuyện, không nghĩ rằng lại nghe được loại chuyện đáng sợ như vậy."
"Đồ đần này là ai thế?" Hạ Thiên tiến lại gần Y Tiểu m, thuận miệng hỏi một câu.
"Ứng Mộng Bạch, là một trong tam đại trưởng lão trên đảo Sương Nguyệt, thực lực hẳn là ở Phân Thần kỳ." Y Tiểu Âm chỉ lo Hạ Thiên quá xem thường người trước mắt, bèn nhỏ giọng nhắc nhở: "Bây giờ ngươi chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, xét về mặt cảnh giới thì chênh lệch không nhỏ so với hắn, mặc dù có Nghịch Thiên Bát Châm làm hậu thuẫn, nhưng vẫn phải cẩn tắc vô ưu, người này... Có chút quỷ dị."
Hạ Thiên đánh giá người đến, lạnh nhạt nói: "Trông chẳng có gì ghê gớm, so với hộ pháp sứ bị ta giết lúc trước không khác nhau biệt gì cho lắm."
Lúc này, Ứng Mộng Bạch cũng nhìn sang Hạ Thiên và Y Tiểu m, cười nói: "Y tiểu thư, nhiều năm như vậy không gặp, ngươi lại đẹp hơn, có thời gian cùng nhau uống trà chứ."
"Không rảnh." Hạ Thiên kiên quyết từ chối thay Y Tiểu m: "Vợ ta chưa bao giờ uống trà với bất kì nam nhân nào khác."
"À, ngươi chính là chồng của Y tiểu thư à?" Ứng Mộng Bạch khóe miệng hơi cong lên, khá là khinh thường nói: "Trông thường thường không có gì đặc biệt, thực sự là không xứng, phải biết Y tiểu thư chính là hài tử có thiên phú cao nhất trên đảo Sương Nguyệt trong gần trăm năm qua, vốn đã được âm Hậu bồi dưỡng như là tộc trưởng tương lai, nhưng đáng tiếc nàng lại chọn rời đảo, làm đệ tử âm Y môn."
"Nói nhảm xong chưa." Hạ Thiên nghe người này nói liền cảm thấy rất khó chịu, "Coi như ta không xứng với vợ Y Y, thì mắc mớ gì tới ngươi."
"Tính khí còn có chút nóng nảy." Ứng Mộng Bạch càng không hài lòng về Hạ Thiên hơn, "Ta cũng chẳng quan tâm ngươi lừa Y tiểu thư như thế nào, nếu mà còn muốn sống tiếp, kể từ hôm nay ngươi liền rời xa Y tiểu thư, đừng quay lại quấy rầy nàng."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói: "Đồ đần nhà ngươi là đến đây muốn ăn đòn, đúng không?"
"Khẩu khí không nhỏ, chỉ mới đánh bại mấy tên hộ pháp sứ, liền cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi sao?" Ứng Mộng Bạch nở nụ cười khinh bỉ, đưa tay sờ sờ một sợi tóc trắng ở trước ngực, "Y tiểu thư, khoảng thời gian ngươi rời đảo, làm sao ánh mắt của ngươi lại trở nên kém đến vậy."
"Ngươi có bệnh." Hạ Thiên liếc mắt nhìn tay của người này, phát hiện tay hắn cũng trắng đến phát sáng, hơn nữa móng tay cũng là màu trắng.
Cái tay mò tóc của Ứng Mộng Bạch bỗng nhiên ngừng lại, sau đó lạnh lùng nói: "Thật là vô lễ."
"Ngươi quả thật có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ." Hạ Thiên trịnh trọng nói: "Mặc dù loại bệnh này để ngươi có được sức mạnh phi thường, nhưng tuổi thọ của ngươi đang giảm mạnh, vì kéo dài tuổi thọ, ngươi hẳn là đã hại chết không ít người."
Ứng Mộng Bạch sờ sờ móng tay màu trắng của mình, lạnh giọng nói: "Miệng thúi như vậy, ngươi có thể sống đến bây giờ, đúng thật là kỳ tích."
"Được rồi, Ứng Mộng Bạch, nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" âm Vô Vũ không muốn vòng vo tam quốc, trực tiếp hỏi: "Hạ Thiên cũng không có nói sai, dám khoe mẽ ở trước mặt ta, đầu óc ngươi quả thật là có bệnh."
"m tộc trưởng, ngươi nói như thế thì hơi ác." Ứng Mộng Bạch quả nhiên bị âm Vô Vũ hấp dẫn sự chú ý, "Ngoại trừ âm Hậu ra, ai dám khoe mẽ ở trước mặt các ngươi, ta cũng chỉ là một trưởng lão nho nhỏ, đắc tội ngươi, lỡ mà ngừng cung cấp linh khí cho ta, ta chẳng phải là chết chắc sao."
Âm Vô Vũ nói: "Thế nào, còn muốn vòng vo nữa à?"
"Thôi, vậy chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề." Ứng Mộng Bạch tiếp tục sờ móng tay trắng của mình, nói với âm Vô Vũ, Hạ Thiên và Y Tiểu m: "Đồ mà ta muốn rất đơn giản, đó chính là Trường Sinh Bí Pháp của âm Hậu, và danh ngạch tiến vào Tiểu Tiên Giới, những thứ đồ khác, ta đều không lấy."
"Ứng trưởng lão khôn thật." âm Vô Vũ không ngừng cười ha ha, có chút châm biếm, nói: "Mặc dù đảo Sương Nguyệt được xưng là hòn đảo thức tỉnh linh khí, nhưng mà hàng năm linh khí có thể tự sinh ra, phần lớn đều cung cấp cho âm Hậu, một phần nhỏ mới chia cho chúng ta. Ngươi cầm Trường Sinh Bí Pháp của âm Hậu, chẳng phải là trực tiếp cướp đi gần tám phần mười ngọn nguồn linh khí của đảo Sương Nguyệt, không thấy quá đáng sao?"
"Không quá đáng tí nào cả." Mặt Ứng Mộng Bạch hiện ra nụ cười gằn, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "m Hậu bế quan thất bại, bây giờ nguyên khí đại thương, nhưng muốn giết nàng, cũng không phải là chuyện dễ. Nếu như không có ta giúp, chỉ bằng ngươi và Y tiểu thư, chỉ sợ còn chưa đủ sức, về phần vị Hạ tiên sinh này, ha ha, vừa nhìn là biết không làm nên trò trống gì, vẫn là không đề cập đến."
Y Tiểu Âm lạnh giọng nói: "Ứng trưởng lão, ngươi nói chuyện có phần vô lễ rồi đó. Dù nói thế nào đi nữa, Hạ Thiên cũng là người... của ta, ngươi nói như vậy, chẳng phải là không coi ta ra gì sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận