Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2711: Là giả

Hạ Thiên đương nhiên biết hai tiểu đạo sĩ này có vấn đề, thậm chí còn nhìn ra được bọn họ không phải người.
Nhưng hắn cũng không có ý định tế ra Thiên Long Tưởng Pháp, chỉ muốn nhìn hai người kia có thể làm ra được chuyện gì.
Nếu thú vị, hắn sẽ không giết bọn họ, chỉ đánh một trận rồi xong. Nếu quá nhàm chán, hắn sẽ chuẩn bị trừ yêu.
Đương nhiên, hai tiểu đạo sĩ này xét một cách nghiêm ngặt thì cũng không được tính là yêu, chỉ giống như vị tiểu cô nương Lăng Linh, thuộc một loại linh thú, sau đó được điểm hóa thành người mà thôi.
Bước qua cánh cửa kia, Hạ Thiên cũng không nhìn thấy có thứ gì đặc biệt, chỉ có Trương Minh Đà, Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần mà thôi.
“Ngươi đi đâu vậy? Tại sao bây giờ mới đến?” Trương Minh Đà hơi bất mãn nhìn Hạ Thiên: “Đại hội Ẩn Tiên sắp bắt đầu rồi, đừng lề mề nữa, ngươi ngồi xuống trước đi.”
Đằng trước chính là đại điện Trùng Dương cung. Giọng nói của Nhậm chưởng giáo và đại diện tán tu có thể truyền rõ đến nơi này. Hắn nghe thấy bọn họ cãi nhau khá kịch liệt. Nếu nơi này không phải Trùng Dương cung, đoán chừng bọn họ đã sớm đánh nhau.
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy quá nhàm chán.
“Anh rể, ngươi ngồi ở đây đi.” Thạch Thuần nhường lại cái ghế đầu cho Hạ Thiên, đưa cho hắn ít thức ăn vặt, lột mấy múi cam nhét vào miệng hắn: “Chúng ta cứ xem trò hay trước mắt đã.”
“Chẳng có gì hay cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, cũng không từ chối, nhưng chỉ ngồi nửa mông, sau đó nghiêng đầu gối lên đùi Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy đã quen, vô thức xoa trán cho hắn.
“Ngồi chẳng ra sao cả.” Trương Minh Đà vỗ trán: “Sớm biết như thế, trước kia ta nên dạy ngươi thật nghiêm, tránh cho bây giờ ngươi cứ cà lơ phất phơ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Lời này hình như không phải ông nên nói thì phải?”
“Tại sao ta không nên nói?” Trương Minh Đà hơi tức giận: “Chẳng lẽ đại sư phụ của ngươi không có quyền nói ngươi hai câu sao? Ranh con, ngươi đúng là người không biết ơn.”
“Giọng điệu mà ngươi bắt chước chẳng ra gì, đại sư phụ sẽ không bao giờ nói chuyện với ta như vậy.” Tiểu Hạ lắc đầu bất mãn: “Cuối cùng, vẫn là tu vi của ngươi quá kém, giả mạo nhân vật ngay cả năm thành giống cũng không được.”
Sắc mặt Trương Minh Đà hơi thay đổi: “Ngươi đang nói hươu nói vượn gì thế, tại sao ta nghe không hiểu?”
“Haiz.” Hạ Thiên thở dài, cảm thấy thất vọng: “Ban đầu, ta còn tưởng rằng đám người các ngươi có thể lấy ra được thứ gì hay ho, kết quả vẫn rác rưởi như thế.”
Ánh mắt Trương Minh Đà lấp lóe không yên.
“Còn ngươi nữa, đừng có ấn.”
Hạ Thiên hơi nghiêng đầu sang, đối mặt với Ninh Nhụy Nhụy: “Nếu tiểu muội chân dài có thể nghe lời như thế, ta đã sớm bắt đầu song tu với nàng ấy rồi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên: “Ta giúp ngươi xoa trán, mà ngươi còn nói ta làm sai, vậy ngươi biến đi, đừng gối đầu lên đùi ta nữa.”
“Lại thất bại!” Đầu Hạ Thiên cũng không xê dịch, miệng nói không ngừng: “Tiểu muội chân dài bị chọc cũng không có phản ứng như thế. Các ngươi học không đến nơi đến chốn gì cả.”
“Anh rể, ngươi vừa vào đã lải nhải, không phải ngươi bị trúng tà hay uống lộn thuốc chứ?” Thạch Thuần đưa tay sờ trán Hạ Thiên: “Không phải. Ngươi chính là đệ nhất thần y trong thiên hạ, ngươi không nên phạm phải sai lầm cấp thấp này chứ.”
“Ngươi mới uống lộn thuốc đấy.” Hạ Thiên liếc nhìn Thạch Thuần: “Thuần nha đầu, ở đây chỉ có ngươi là thật. Ngươi tỉnh lại một chút đi, thấy người khác đạo thế mà cũng không phát hiện ra.”
“Đạo? Đạo gì?” Thạch Thuần mờ mịt, thật sự không hiểu: “Ta đang ngủ, là Nhụy Nhụy tỷ đến đánh thức ta dậy, sau đó dẫn ta đi ăn sáng, cuối cùng là đến đây. Ở đây có vấn đề à?”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Chỗ nào cũng có vấn đề, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra được âm thanh trong đại điện chỉ là tái diễn hay sao?”
“Tái diễn?” Thạch Thuần không khỏi ngẩn người, tĩnh tâm ngưng thần lắng nghe một hồi, lập tức nhảy dựng lên: “Đúng là đang tái diễn, giống như phát ra từ hộp băng ghi âm. Tại sao lại như thế?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Rất đơn giản, bởi vì tiến trình đại hội Ẩn Tiên không có nhanh như vậy. Bọn họ đang muốn phục dựng lại cảnh tượng ở đó, nhưng năng lực thôi diễn lại không đủ, đành phải qua loa như thế.”
“Vậy ý của ngươi là, Trương bá bá và Nhụy Nhụy tỷ đều là người khác giả mạo?” Thạch Thuần không dám tin nhìn Trương Minh Đà và Ninh Nhụy Nhụy, phát hiện hai người bọn họ giống như bị điểm huyệt, không hề nhúc nhích.
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Cũng không phải giả mạo, chỉ là hai hư ảnh mà thôi. Bây giờ bị ta phát hiện, tất nhiên không diễn nổi nữa.”
“Không phải chứ? Ai thất đức như vậy, lại dám đùa nghịch bổn cô nương.” Thạch Thuần tức đến muốn bể phổi, chỉ muốn đánh người: “Còn nữa, anh rể, nếu ngươi đã biết ở đây là giả, tại sao không nói sớm một chút, hại ta cứ ngồi đây như con ngốc.”
“Ngươi vốn ngốc mà.” Hạ Thiên cười nói.
“Ai nói.” Thạch Thuần trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta rất thông minh, môn học nào cũng đều đạt điểm tối đa. Từ nhỏ đến lớn, lão sư nào cũng gọi ta là thiên tài.”
Hạ Thiên trào phúng: “Đó là vì bọn họ chưa từng gặp qua thiên tài chân chính.”
“Được rồi, không tranh cãi với ngươi nữa.” Thạch Thuần cảm thấy nàng có tranh cãi nữa cũng vô dụng, vì thế nàng từ bỏ việc tranh cãi với Hạ Thiên: “Nếu là giả, chúng ta còn ở đây làm gì? Nhụy Nhụy tỷ không thấy ta, tỷ ấy nhất định rất lo lắng.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Yên tâm đi, bên phía nàng ấy cũng sẽ có ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận